Thị vệ bên cạnh lập tức dâng lên, Lưu Nguyệt đưa tay tiếp nhận, ở đầu vai Phỉ Nghiêm chọc một chút, chỉ thấy một dòng máu đen chảy ra, rất tąnh hôi.
Lưu Nguyệt thấy vậy, xem xét tứ chi của hắn rồi nâng tay hắn lên nhìn.
Da thịt hoàn hảo, không hề có vết thương.
Chính lúc mọi người lơ là, đầu ngón tay Lưu Nguyệt cử động một chút, hồng ngân nhỏ xíu liền biến mất, không hề lưu lại dấu vết.
“Điểm huyệt trăm hối, đản trung của hắn, ta sẽ không làm.” Đứng lên, Lưu Nguyệt trầm giọng phân phó.
Thủ lĩnh thị vệ ngồi chồm hổm bên cạnh nghe vậy, nhanh như cắt điểm hai huyệt trăm hối cùng đàn trung trên người Phỉ Nghiêm.
Vừa xong, máu đen đang tràn lan liền thong thả xuống dưới.
Trong lúc Lưu Nguyệt xem xét, Thần Phi vẫn không nói gì, lúc này nhìn Lưu Nguyệt nhíu mày liền hỏi : “Thế nào rồi?”
Lưu Nguyệt lắc đầu : “Thực cổ quái. Ta chưa thấy qua loại độc này, chỉ có thể khống chế không cho độc tràn lan, giải không được.”
Thần Phi nghe vậy, nhìn lướt qua thị vệ chung quanh.
Mọi người nhất tề cúi đầu. Hiển nhiên, bọn họ cũng không hề biết đây là độc gì.
“Người đâu, bế hắn, đi theo ta.” Thấy vậy, Thần Phi trầm ngâm trong nháy mắt, rất nhanh liền nói.
“Vâng.” Thủ lĩnh thị về lập tức xé áo, bao lấy tay, đơc Phỉ Nghiêm đứng lên.
“Ngươi cũng đi theo đi.” Nhìn Lưu Nguyệt một cái, Thần Phi hướng nàng gật đầu.
Lưu Nguyệt không nói gì nhiều, chỉ ừ một tiếng, liền đuổi kịp phía sau.
Đoàn người lập tức quay đầu lại, hướng tây thành mà đi.
Tốc độ rất nhanh, chỉ bằng vài cú khinh công,đoàn người đã đứng trước một căn phòng đen thui.
Mọi vật đều đen xì, trừ bỏ đen cũng chỉ có đen, không có màu sắc nào khác. Ở trước cửa có hai con sư tử đen bằng đá, thoạt nhìn cực kì dữ tợn.
Chung quanh không hề có bất kì bóng người nào, tràn đầy một cảm giác âm trầm, giống như muốn nuốt chửng người.
Lưu Nguyệt nhìn lên tấm biển trên hắc phòng, Tây Hán.