Lời vừa ban ra, văn võ bá quan trong đại điện lập tức ầm ầm đứng lên.
Vừa vào triều đình, liền tứ hôn cùng công chúa, thành Phò mã. Từ khi lập quốc đến nay, lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, vinh quang như vậy chưa ai từng có.
Tuy rằng thập thất công chúa do phi tần sinh, cũng không nhiều tôn quý, nhưng cũng mang danh phận là một công chúa.
Lập tức, văn võ bá quan đứng thẳng dậy, không ai không thức thời, liên tục chúc mừng Lưu Nguyệt.
Người tâm phúc như vậy, há có thể không kết giao.
Lưu Nguyệt còn hơi sửng sốt, ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới sẽ tứ hôn cho nàng, tứ hôn cho Thiên Thần quốc Dực Vương phi, có lầm hay không?
Hậu Kim quốc chủ này thèm người đến phát điên rồi sao?
“Lưu phò mã, còn không tạ ơn.” Đứng ở hàng ngũ quan lại nhất phẩm – Hậu Kim thừa tướng, mỉm cười nhìn nàng nói.
Lưu Nguyệt giơ giơ mi lên, khóe miệng đột nhiên vẽ chút ý cười. Tứ hôn thì tứ hôn, nàng sợ ai.
“Tạ ơn hoàng ân.”
Ánh nắng chiếu xuống bên ngoài đại điện, một mảnh kim quang.
Phong đem bái cùng, Phò mã đương triều.
Tin tức này như cưỡi gió mà loan đi, khoảnh khắc thổi qua vạn thước tời cao, hướng tới bốn phương tám hướng mà bay đi.
“Cái gì? Tứ hôn?” Buổi chiều, trong phủ Phiêu Kị tướng quân, Vân Triệu khuôn mặt xanh tím, há hốc miệng nhìn Lưu Nguyệt.
“Có vấn đề?” Lưu Nguyệt tựa vào ghế nhìn Vân Triệu.
Hậu Kim quốc làm việc tốc độ không tồi, nhanh như vậy nàng đã có tướng quân phủ, cùng với thân phận Phò mã, tin này hiện tại cả Dật Nha thành không ai không biết.
Khuôn mặt Vân Triệu ngày càng thê thảm. qua hai mươi ngày, chẳng những không tốt lên, ngược lại càng xem càng tệ hại, giống như đánh nhau tới biến dạng luôn.
Vân Triệu khóe miệng co rúm, thần tình bất khả tư nghị.