“Tốt lắm, tốt lắm ! Ta có họ hành thân thích ở Tuyết Thánh quốc. Ta bảo họ cho huynh làn quan, được không? Việc này cũng không phải khó.”
Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt, mặt mày giãn ra, biểu tình không ngại gian khổ, lại rất đắc ý.
“Không nghĩ tới.” Lưu Nguyệt chậm rãi lấy lại huyết thiềm thử trên bàn, cầm lấy chén trà đang run rẩy trong tay Vân Triệu, lại chậm rãi nói.
Vân Triệu vừa nghe, hai mắt đột nhiên trừng lớn giống như chuông đồng : “Không nghĩ tới? Có ý gì? Huynh đệ, huynh không phải muốn nói huynh tới đây chẳng qua là vì Hậu Kim quốc này gần chỗ huynh?”
Thản nhiên nhìn Vân Triệu đang trừng mắt, Lưu Nguyệt gật gật đầu : “Ta tiện đường.”
Vân Triệu nghe vậy, khóe miệng co rúm lại, nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, thần tình khó hiểu.
“Nếu hôm nay không phải Hậu Kim quốc tổ chức đại hội võ lâm, mà là nơi khác tổ chức, huynh không phải liền …”
“Này còn cần phải hỏi sao.” Lưu Nguyệt lạnh lùng đáp trả Vân Triệu.
Vân Triệu cả nữa ngày mới thở dài một hơi. Lưu Nguyệt chính là vì Hậu Kim quốc gần hải ngoại, hơn nữa đúng dịp tổ chức đại hội, thỏa mãn nguyện vọng làm quan của “hắn”, nên “hắn” tới đây.
Nhìn kĩ biểu tình trong trẻo, lạnh lùng của Lưu Nguyệt, không nhìn ra ý nghĩ gì, Vân Triệu cầm ấm trà, tự rót cho mình một chén, lại rót cho Lưu Nguyệt một chén.
“Vậy ý của huynh là sẽ không rời khỏi nơi này.” Nhìn bóng Lưu Nguyệt ánh lên trong chén trà, Vân Triệu hỏi nhỏ.
Lưu Nguyệt ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Vân Triệu, nhấp một ngụm trà, nhìn nước trà xanh biếc, sâu trong ánh mắt chợt lóe tia lãng khốc, trên mặt lại lãnh đạm nói : “Phải.”
Vân Triệu nghe vậy, nhìn Lưu Nguyệt kiên quyết không thể lay chuyển, hơi nhíu mày.
Dưới ánh trăng trong vắt, Lưu Nguyệt vận Nguyệt Nha trắng, toàn thân bao phủ hào quang chói lóa. Khuôn mặt tuấn mĩ cùng kiêu ngạo. Thật sự làm cho người ta muốn đui mù con mắt.