“Huynh đệ của ta, huynh quả nhiên ở trong này, ta tìm thật khổ.” Vân Triệu đứng nhìn một mảng cây cối đổ sập lung tung xung quanh, Lưu Nguyệt lạnh như băng đứng ở giữa, thần tình u ám nhất thời tán đi, lại cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Lưu Nguyệt vừa thấy người tới là Vân Triệu, không khỏi hơi buông lỏng dây đàn trong tay ra.
Vân Triệu vừa gạt mồ hôi, vừa bước nhanh về phía Lưu Nguyệt, đồng thời cao giọng nói: “Ta nói huynh làm cái gì mà lại đắc tội tới Thái tử Ngạo Vân quốc – Độc Cô Dạ thế, cửu sát trận của hắn cư nhiên lại dùng để vây huynh, ây da, không đúng, không phải cửu sát trận, mà là cửu vây trận, hắn cư nhiên không xuống tay giết huynh?”
Kinh ngạc nhướng mày, Vân Triệu giống như cảm thấy một chuyện gì cực kỳ bất khả tư nghị (không thể diễn tả/cực kỳ khó tin).
“Có vấn đề à.” Lưu Nguyệt xoay người trừng mắt nhìn Vân Triệu.
“Không có, không có.” Vân Triệu nhất thời giơ tay đầu hàng: “Bất quá, thực là, chuyện này quá khó gặp, hắn xuống tay cực kỳ nhanh gọn, ra tay là không chút lưu tình, cư nhiên không giết huynh.”
“Nói nhiều, đi mau.” Lưu Nguyệt vừa thấy Vân Triệu đi vào, lập tức cầm lấy cánh tay hắn, trầm giọng nói, trận tỷ thí của nàng, kế hoạch của nàng.
Vân Triệu thấy vậy, lập tức xoay người lại đi trở ra, vừa nói: “Huynh cũng biết gấp à, trận đấu sắp bắt đầu rồi, hoàn hảo ta mất đến ba ngày trời, cuối cùng cũng lần mò ra được đường đi trong trận thế, nếu không nhìn huynh tỷ thí như thế nào đây.
Thật là, Độc Cô Dạ cư nhiên cũng đến đây, hoàn hảo hắn chỉ dùng cửu vây trận, nếu dùng cái khác, ta cũng đành bó tay, người biết cách giải trận thế hắn bày ra, phỏng chừng ngoài Thiên Thần Dực Vương Hiên Viên Triệt còn đang không rõ tung tích kia, những người khác cũng chỉ biết đứng nhìn…”
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vừa nghe vậy mắt sáng ngời, Triệt của nàng.
Ánh mặt trời rạng rỡ, trận tỷ thí cuối cùng sẽ bắt đầu ngay thôi.
Tiếng chuông thanh thuý vang vọng trong quảng trường, người của ba phương thế lực kia đã đi lên lôi đài, chỉ còn Lưu Nguyệt chưa xuất hiện.
“Trong thời gian một nén hương, nếu Lưu Nguyệt không xuất hiện, xem như bỏ cuộc.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tàn hương đã tắt, Lưu Nguyệt còn chưa thấy.
“Đã đến giờ, Lưu Nguyệt bỏ cuộc, tỷ thí bắt đầu…”