Mành trướng (giống như rèm cửa sổ, nhưng bằng lụa và dài hơn nhiều) khẽ cuốn, phất phơ, Hiên Viên Triệt thân hình chợt loé tránh mũi kiếm đang phóng tới của Lưu Nguyệt, tay vươn ra chụp lấy mành trướng. Mành trướng thấm hơi nước đã sớm ướt, trong tay Hiên Viên Triệt liền như một con giao long, bay tới hướng Lưu Nguyệt.
Thân thủ nhanh như điện, nội lực bức người.
Thân hình chợt khựng lại, nội lực cường đại kia như thực chất, ép tới người khiến nàng chậm đi, còn không đợi Lưu Nguyệt kịp phản ứng, mành trướng đã muốn quấn quanh người.
Cảm giác như bị kéo đi, thân thể liền bay lên không trung.
Chỉ nghe ùm một tiếng, Lưu Nguyệt đã tơi vào trong ao, ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này bị hơi nóng làm hồng nhuận, nếu nhìn từ sau lưng, Hiên Viên Triệt đã như một yêu tinh, giờ nhìn thẳng mặt như vậy, hắn như thành một yêu tinh ngàn năm, mị hoặc khuynh thành, đoạt hồn chúng sinh.
Khoé miệng nhếch lên ý cười nồng đậm, ngón tay Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng của Lưu Nguyệt, cười gian nói: “Thật sự một khắc cũng không cho người ta yên tĩnh, bất quá, ta thích…”
Lời vừa nói xong, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên trầm xuống, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn ngực của mình, nơi đó giờ đang kê một cái ám tiễn lạnh như băng, đầu mũi tên đen nhánh ngắm chuẩn xác vào vị trí trái tim.
Lưu Nguyệt thu nét mặt hoảng sợ lại, chậm rãi nở nụ cười, công kich từ xa, nàng không có Bazoka cũng không có súng ngắm, đối đầu với cổ nhân võ nghệ cao cường, nàng chẳng có chút lợi thế, nhưng nếu là công kich cận chiến, nàng mà xưng thứ hai, không ai dám nói thứ nhất.
“Còn thích nữa không?” Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khoé miệng Lưu Nguyệt, mang theo điểm thị huyết, mang theo chút trào phúng.
Hiên Viên Triệt không cúi nhìn ngực mình nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ xinh kia thật bình thường, nhưng ánh mắt lại đen như hồ sâu, toả ra mị lực khiến người ta không thở nổi, bờ môi đang cười kia, toát ra toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng, làm người ta không dời mắt đi được.
Chết tiệt, vốn mặt mũi bình thường, lặng lẽ như đầm lầy, khi cười lên lại đẹp như nhật nguyệt, Hiên Viên Triệt vốn không phải chưa bao giờ nhìn qua người đẹp, lúc này lại bị hấp dẫn thật sâu.
Khoé miệng chậm rãi nhếch lên một chút, Hiên Viên Triệt cười tà mị.
Hoàn toàn không để ý đến ám khí trước ngực mình, Hiên Viên Triệt vươn tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm nước của Lưu Nguyệt, cực kỳ gian trá tà mị nói: “ Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?”