“Ầm ầm ầm…” Trên đỉnh đầu, đột nhiên vang lên tiếng sấm, tia chớp bay loạn, mưa nhìn như vô số ngân xà (rắn bạc) vũ động trên bầu trời, giương nanh múa vuốt, cực kỳ dữ tợn.
Trời, từng giọt mưa rơi rơi.
Trời sao vốn lung linh, giờ không thấy đâu nữa.
Đen, trong trời đất giờ chỉ còn lại đêm đen cùng bóng lửa quỷ dị trên nền đất.
“Hiên Viên Triệt, chàng ở đâu, trả lời ta một tiếng, trả lời ta một tiếng đi a…” Tiếng gọi điên cuồng, Lưu Nguyệt không ngừng lướt qua xem đám thi thể trong đại điện.
Không để ý tính mạng của mình, trong mắt chỉ có một người, Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt.
“Nguyệt…” Thanh âm khẽ như tiếng muỗi kêu vang lên trong góc đại điện, tiếng rất nhỏ, nhỏ như tiếng gió thổi qua, khiến người ta vô hình trung không chú ý tới.
Nhưng mà, Lưu Nguyệt nghe được, nàng nghe thấy được.
Xoay nhanh người lại, trên mặt không giấu được vẻ mừng như điên, Lưu Nguyệt cắm đầu phóng đến nơi vừa phát ra tiếng.
“Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt.” Thân người lướt qua ngọn lửa, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua cứ như bị nó cuốn lấy, cắn nuốt đi.
Một cây cột đá thật to bị sụp, đè lên chân Hiên Viên Triệt, khiến hắn không thể động đậy được gì, mặt tái nhợt không còn chút máu, khoé miệng máu rỉ ra từ từ, từ nơi đó, xuyên qua ngọn lửa cuồng nộ, nhìn nàng, nhìn nàng chăm chú.
Khi nhìn thấy nàng, một mạt lo lắng trong mắt rất nhanh biến mất, hoá thành vui sướng tận cùng, một mạt phẫn hận khi nhìn thấy nàng, cũng tản ra một chút gì đó… hạnh phúc.
Nụ cười, thật ôn nhu, chậm rãi nở trên khoé môi Hiên Viên Triệt.
Gì cơ, hắn cư nhiên còn cười được, vì nàng không có chuyện gì sao? Bởi vì hắn đã hết lo lắng sao ?
Tâm Lưu Nguyệt nhất thời nghẹn không nói nên lời.
Mà người trước mắt, cả người cao thấp cũng không khá hơn nàng là mấy, đã gần không cố được nữa, cả người đều như bốc cháy.
Ngọn lửa bao lấy Hiên Viên Triệt, liếm đến vạt áo của hắn.
Xà nhà trên đầu đang kêu lên răng rắc, một tiếng vang lên, xà nhà gãy đoạn rơi xuống, sắp sửa đè lên người Hiên Viên Triệt.
Nhảy mạnh một cái, Lưu Nguyệt không chút suy nghĩ xông lên phía trước, cả người toàn lực nâng lấy cột bị lửa đốt kia, ném phịch một tiếng qua bên cạnh.