Ngay khi Trần Ti vừa nghĩ xong, một tiếng đao kiếm va chạm thanh thuý vang lên, mảng máu bắn tung toé.
Lưu Xuyên sắc mặt xanh mét, sau lưng một vết thương thật dữ tợn, kéo dài từ vai đến tận eo, máu tươi đầm đìa, nếu vừa rồi hắn chậm một giây, chỉ sợ một đao này đã lấy mạng của hắn rồi.
Hàng vạn hàng nghìn binh lính bên dưới nhất thời ồ lên.
Trần Ti hai mắt trầm xuống, công phu Lưu Xuyên còn cao hơn cả hắn, vậy mà cũng…
“Cẩn thận.” Ý niệm này vừa chuyển, Lưu Xuyên đang trọng thương đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đột nhiên hoa mắt, Chu Thành đối diện hắn, bị đánh bay thẳng lại đây, té trên đất trước mặt bọn họ, tay ôm chặt ngực, một ngụm máu tươi trào ra, lại cắn răng nuốt xuống lại, mặt nháy mặt trắng nhợt như tờ giấy, khoé miệng còn lưu một tia máu.
Tam đại phó tướng, chỉ trong vài phút toàn bộ đều bị đánh bại.
Này, chuyện này chẳng phải họ đang nằm mơ?
“Tiếp hay vẫn không tiếp?” Tả tướng thấy vậy, trên mặt loé tia cười lạnh, lạnh lùng quát một tiếng, nâng cao thánh chỉ trong tay.
Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành nhìn nhau, đối thủ mạnh như vậy, phóng mắt khắp Thiên Thần cũng không có vài người, đây tuyệt đối không phải người Thiên Thần quốc, hoặc nói cách khác, họ không thể nào là thuộc hạ của một Phỉ tướng quân vô danh, đây là có chuẩn bị mà tới, xem ra lời đồn Tả tướng mưu hại tướng quân của bọn họ, tuyệt đối không giả.
“Không tiếp.” Thanh âm lãnh khốc xơ xác tiêu điều, nhưng cực kỳ chắc chắn quyết liệt.
“Hảo, bắt họ.” Phỉ tướng quân nhất thời giận dữ gầm lên, ba binh sĩ tướng mạo bình thường trước mặt, lập tức tiến tới gần đám người Lưu Xuyên.
Chúng tướng sĩ bên dưới thấy vậy, nhất thời la hét ồn ào, nhất tề bước từng bước tới trước, thần tình oán giận.
Thái tử Hiên Viên Thừa nãy giờ vẫn thực ôn hoà lạnh nhạt, quay đầu nhìn tam đại phó tướng, các tướng lĩnh bên dưới, mỉm cười nói: “Không tôn hoàng mệnh, tội đồng mưu phản, các ngươi sẽ cùng bị xét nhà diệt tộc, hay là tự lên bắt lấy ba người bọn họ, bản Thái tử liền phong các ngươi thành phó tướng.”
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, ý đồ gây xích mích, khiến Hổ quân đấu tranh nội bộ.
Các tướng lĩnh bên dưới nghe vậy, nhất tề hừ lạnh một tiếng: “Chỉ nghe lệnh Tướng quân.”
“Hảo, giết tại chỗ.” Tả tướng sắc mặt trầm xuống, ba binh sĩ vừa tiến lên khi nãy, lập tức vung tay lên, đánh xuống đám người Lưu Xuyên, lợi kiếm trong tay lấp loé, âm hàn thấu xương.
“Vút.” Mắt thấy lợi kiếm sắp xuyên qua ngực Lưu Xuyên, đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, phi tiêu νút bay tới, sức mạnh tuyệt luân.
Binh sĩ kia không dám đỡ, xoay người, đẩy ra, phi tiêu phá không kia lập tức đánh lên cái trống lớn đằng sau họ, nháy mắt, một tiếng nổ ầm trời vang lên trong không khí tĩnh lặng.
“Ai dám động đến thuộc hạ của bổn Vương.” Một thanh âm cực kỳ lãnh khốc theo đêm đen phá không đến, cực kỳ lãnh khốc.
Trong giáo trường, ba mươi vạn binh lính đột nhiên tách ra thành một con đường, phía sau, từ bóng đêm mờ mịt, hai người bước tới, như đạp ánh trăng mà đến, không phải Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt của chúng ta thì là ai.