Không ai, không ai tìm thấy gì, đại hoả kinh khủng như vậy, còn ai có thể sống.
Trong triều đình, Dực Vương Hiên Viên Triệt cũng không xuất hiện, Hoàng đế bệ hạ ba ngày rồi chưa thượng triều, tất cả văn võ bá quan như kiến bò trên chảo nóng, thúc thủ vô sách. (thúc thủ vô sách: bó tay không có biện pháp.)
Dực Vương của bọn họ thật sự đã chết?
Nhưng mà ngay khi tin tức này lan ra, có vài người đã hành động.
Tả tướng lấy lý do Long kỵ hộ vệ không thể một ngày vô chủ, dâng sớ thỉnh Thái tử điện hạ chưởng quản thay, ba mươi vạn binh mã dưới tay Dực Vương, đồng dạng cũng không ai quản, thỉnh Hoàng đế bệ hạ tự mình thu hồi Hổ phù, để chính bệ hạ điều động.
Nếu không, nhỡ ba mươi vạn đại quân từng theo Hiên Viên Triệt vào sinh ra tử náo động, làm sao kiềm chế được?
Đồng thời cũng dâng sớ, thỉnh truy phong Dực Vương Hiên Viên Triệt thành Trung nghĩa trấn quốc thân vương, chức tước cao nhất Thiên Thần quốc, lập mộ chôn theo quần áo và di vật, táng vào Hoàng lăng.
Thiên thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch, sau nhiều lần lần lữa, cuối cùng chuẩn.
Tức khắc, Tả tướng tự mình đại diện Thái tử Hiên Viên Thừa, lên đường đi tiếp nhận binh mã của Hiên Viên Triệt.
Tả tướng hành động, Hữu tướng cùng Mộ Dung tướng quân phủ cũng hành động.
Ba mươi vạn binh trấn thủ kinh đô cùng Long kỵ hộ vệ đệ nhất Thiên Thần, há có thể trao vào tay Tả tướng, nếu bọn họ chưởng quản, may ra còn có cơ hội sống sót.
Thiên Thần quốc, bắt đầu dày đặc mùi thuốc súng, thế lực khắp nơi vốn tiềm ẩn trong bóng tối, cũng bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Mà Thái tử Độc Cô Dạ một thân lạnh lùng, sau sự kiện kia, cũng chào từ giã quay về Ngạo Vân quốc.
Hiên Viên Dịch lúc này chỉ mong hắn đi cho khuất mắt, nên khi Độc Cô Dạ vừa đưa ra ý hồi quốc, hắn lập tức chỉ hận không thể trực tiếp tiến lên ôm hun thắm thiết, đá tên đại thần nguy hiểm này bay về, giờ Thiên Thần đang sắp đến hồi đại loạn, nếu Ngạo Vân chen chân, tình thế sẽ càng nguy hiểm.
Bão táp sắp đến.
Trong Hoàng cung Thiên Thần, Tây cung.
“Muội muội sao lại rầu rĩ như vậy?” Liễu hoàng hậu vẻ mặt tươi cười sáng lạn, nhìn Trần quý phi đang đau xót tâm can.
Trần quý phi lạnh lùng nhìn nàng, cười lạnh nói: “Thu cái bộ mặt chanh chua của ngươi lại.” Một chút mặt mũi cũng không chừa cho Liễu hoàng hậu.
Liễu hoàng hậu cũng không tức giận, vẫn cười tươi như trước, nhìn Trần quý phi, gằn từng chữ một: “Muội muội, trận này, ngươi thua, hahahahahahah, đến đây, thỉnh Quý phi nương nương ra ngoài.”