Hoàn toàn không chờ Lưu Nguyệt nhắc nhở, Hiên Viên Triệt dưới chân điểm một chút, thân hình như đại bàng phóng vụt lên cao, hướng tới trên đỉnh đại thụ.
Vừa mới nhảy lên, trúc tre từ bốn phương bắn tới kia cùng thân cây, phập một tiếng đâm vào nhau, răng nhọn lỉa chỉa hung hăng cắm vào, nếu chậm một chút, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ chỉ còn một bãi huyết tương bầy nhầy.
Phi thân nhảy lên ngọn cây cao cao, còn không đợi Hiên Viên Triệt đến nơi, đại thụ đột nhiên động.
Vô thanh vô tức, trên đỉnh đầu hai người, hé ra một cái lưới úp xuống, bên trong đầy mũi nhọn, mũi nhọn kia dưới ánh sáng mặt trời, loé ra ngân quang âm lãnh, cùng tiếng gió rít, rơi xuống cực nhanh.
Lưu Nguyệt được cõng trên lưng Hiên Viên Triệt , thấy vậy, hàn quang trong mắt chợt loé, bàn tay liều chụp hướng lưới kim loại kia.
Cái lưới dưới ánh sáng mặt trời, loé ra quang mang bạc bạc, nếu nàng không nhìn lầm, nó là do chỉ bạc đan lại mà thành, mấy thứ này rất hiếm có, nhưng mà, không ăn nhằm gì với nàng.
Găng tay bạc rất nhanh chụp lấy tâm cái lưới đang phủ xuống kia, năm ngón tay cử động, tấm lưới dày đặc mũi nhọn, nhẹ nhàng bị Lưu Nguyệt túm vào trong tay.
Bàn tay mang găng rất nhanh vung lên, sức của nó có thể khiến đá tảng lủng lỗ, tấm lưới cũng nhanh chóng bị xé thành một nùi chỉ bạc.
Nhanh chóng nhét vào trong ngực, đây là hàng tốt.
Mà Hiên Viên Triệt đang ôm nàng, cước bộ cũng không dừng lại, thấy vậy chỉ mỉm cười.
Hai người vừa đáp xuống đất, mặt đất vốn nhìn như bằng phẳng, đột nhiên trầm xuống, Hiên Viên Triệt nhất thời thầm kêu không tốt, nơi này không có chỗ đặt trọng tâm để hắn phóng lên.
Nơi này thật đúng là cơ quan liên hoàn, một cái tiếp một cái, chồng chất.
“Trống không.” Cảm giác được cả người đột nhiên trầm xuống, Lưu Nguyệt hiểu được, cổ tay duỗi, thiên tàm ti bắn ra, quấn lấy đại thụ bên cạnh.
Lưu Nguyệt không cần nhắc nhở, Hiên Viên Triệt lập tức mượn lực, phi thân vọt lên.
Mà ngay tại nơi hai người vừa rời đi, mặt đất hoàn toàn lún xuống, bên trong lỉa chỉa xiên sắc nhọn.
Hàn quang loé ra loè loè, mặt trên còn bôi chất độc giống như thứ trên kiếm của các lục y nhân khi nãy, toàn bộ đều là kịch độc nguy hiểm, đừng nói rơi xuống bị nó đâm thủng, thậm chí chỉ cần bị xướt qua một chút, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt sẽ khó gắng gượng nổi, đây là nhắm vào bọn họ.
Trong lòng còn không kịp nghĩ nhiều, đại thụ bị Lưu Nguyệt dùng thiên tàm ti quấn lấy, đột nhiên phát ra tiếng răng rắc.