– Anh không còn là con người nữa sao… lại làm việc sằng bậy cùng em gái cùng cha khác mẹ. – Kelly không thấy Hàn Thế Bảo dừng lại, mà càng dữ dội hơn liền khóc nhiều hơn trong đau đớn.
– Em gái cùng cha khác mẹ… Kelly, em khéo tưởng tượng rồi. – Hàn Thế Bảo khẽ lau nước mắt trên mi cô, hôn lên bờ cổ trắng nõn kia.
– Chính Hàn phu nhân đã nói, tôi là con gái của Hàn gia, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ. – Kelly đành nói ra sự thật, chỉ muốn anh dừng lại mọi thứ mặc dù đã quá muộn.
Hàn Thế Bảo nghe Kelly nói như vậy thì nhìu mày, cô gặp Hàn phu nhân khi nào… bà ta nói ra những lời như vậy là có ý đồ gì. Dù cô là con gái của cha anh, nhưng anh là con nuôi… mối quan hệ của họ cũng không có gì trái với luân lí.
Thấy Hàn Thế Bảo dừng lại, Kelly nghĩ có lẽ anh đã cảm thấy hối hận liền đẩy anh ra khỏi thân cô, co rút người trong góc với chiếc chăn lớn che chắn lại cơ thể. Nước mắt trên người cô vẫn rơi xuống, tự trách bản thân mình mặc dù biết rằng không thể nhưng cô lại bị anh làm cho mê hoặc.
– Em tin bà ấy. – Hàn Thế Bảo nhìn sang Kelly hỏi.
– Hàn phu nhân có đưa em kết quả xét nghiệm ADN giữa em và Hàn Thế Hùng. – Kelly cúi mặt nói. – Em chính là em gái của anh… chúng ta đã sai lầm, đã làm một việc loạn luân.
Hàn Thế Bảo nhìn gương mặt biểu cảm của sự tội lỗi liền nhếch mép cười.
– Em biết việc này khi nào?
– Ba năm trước.
– Vì vậy nên em bỏ đi.
Kelly nhớ đến chuyện năm đó, cũng không hẳn vì lí do ấy… nê cô lắc đầu.
– Vậy vì sao em lại mang cốt nhục của tôi theo người đàn ông khác, để con gái tôi gọi tên xấu xa đó là cha? – Hàn Thế Bảo tức giận nói.
– Anh… vì.. sao.. anh biết Tiểu Hân là con anh. – Kelly ngạc nhiên.
– Kelly à, em có thể qua mặt được tôi chuyện gì sao. – Hàn Thế Bảo hất chiếc mềm trên người Kelly. – Dù là em gái thật, tôi cũng muốn em.
Hàn Thế Bảo tiếp tục triền miên trên tấm thân trắng trẽo của Kelly, mặc cho cô chửi bới.. mặc cho cô xem anh như cầm thú không kể nhân tính mà chiếm hữu em gái mình. Kelly trong lòng mang một sự đau đớn…
– Kelly, tôi yêu em… đừng bao giờ rời xa tôi nữa. – Hàn Thế Bảo ôm lấy cô trong tay, Kelly khóc quá nhiều mà mệt lã… lại quá nhiều lần với sự cuồng nhiệt của anh đã nằm gọn trong lòng anh mà ngủ.
Kelly không nghe thấy những lời ngọt ngào này của anh, trong lòng có sự tổn thương ghê ghớm.
Buổi sáng khí trời trong lành, Kelly tỉnh giấc với bao nhiêu sự mệt mỏi cùng đau nhức toàn thân. Đêm qua chính là bị anh cuồng nhiệt quá mức, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng vì chính bản thân cô không cương quyết phản kháng, nụ hôn trên môi anh cuồng nhiệt đến mức cô quên mắt bản thân mình. Nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, tay anh vẫn quàng qua người cô ôm lấy, Kelly nhẹ nhàng cầm tay anh đẩy ra khỏi người mà khẽ ngồi dậy liền bị anh gằng lại… đẩy cô nằm xuống về vị trí cũ.
– Em đanh ốm, ngủ thêm một chút nữa. – Hàn Thế Bảo khẽ nói.
– Tôi phải đến bệnh viện, Tiểu Hân đang ở đó một mình… có lẽ đang khóc đòi mẹ.
– Không cần phải lo, đã có Tú Anh và người của tôi bảo vệ con bé… vả lại con bé cũng chưa tỉnh lại. – Hàn Thế Bảo không mở mắt mà nói. – Kể tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra.
– Tiểu Hân của tôi. – Kelly khẽ khóc. – Con bé bị thương rất nặng ư, vì sao chưa thể tỉnh lại.
– Va chạm khá nặng, mất khá nhiều máu. – Hàn Thế Bảo nói. – Là Hoàng Thiên Ân ra tay.
– Lỗi là vì anh, nếu như anh không xuất hiện thì Thiên Ân đã không tức giận như vậy. – Kelly nói. – Anh không phải là người nữa rồi, anh còn có thể cưởng bức em gái cùng cha của mình.
Hàn Thế Bảo mở mắt ra, sau đó ôm chầm lấy Kelly mà đáp:” Dù sao cũng có con rồi, em gái cũng đã đặt dưới thân rồi… em xem có chuyện gì không hay xảy ra không?”
– Anh… anh… – Kelly tức giận nghẹn ở cổ.
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Thế Bảo vang lên, là Tú Anh gọi về.
– Hàn tổng, Tiểu Hân tỉnh lại rồi… nhưng có vẻ con bé… bị mất trí nhớ rồi.
Hàn Thế Bảo nghe xong cúp máy, Kelly đang nhìn anh mong đợi…
Anh không nói một lời, sau đó mặc lại chỉnh tề trang phục mà bước ra khỏi phòng vẫn không nói với cô một lời. Kelly nóng lòng liền lên tiếng.
– Tôi muốn đến bệnh viện, tôi muốn bên cạnh Tiểu Hân. – Kelly khẽ nói.
– Từ hôm nay, em chính thức không được phép bước ra khỏi Hàn gia… em đừng mong hy vọng trốn khỏi tôi.
– Tôi không muốn, tôi muốn đến bệnh viện với Tiểu Hân. – Kelly không đồng ý.
Hàn Thế Bảo không đáp, lạnh lùng bước đi… căn dặn vệ sĩ canh cửa cẩn thận. Cô gái này sẽ phá hỏng mọi việc, Hoàng Thiên Ân dám ra tay với con gái anh, anh nhất quyết sẽ không tha cho hắn.
Anh lái xe đến bệnh viện, Tiểu Hân quả nhiên đã mất đi trí nhớ. Cô bé ngồi rút vào góc giường nhìn xung quanh, cô bé không nhớ bất cứ điều gì…
– Con gái, lại đây với baba nào. – Hàn Thế Bảo mỉm cười nhìn Tiểu Hân.
– Baba, người là baba con ư. – Tiểu Hân nhìn thấy Hàn Thế Bảo gương mặt thân thiện, miệng cười tươi liền nhìn anh hỏi.
– Đúng vậy, mau tới đây để baba thương con. – Hàn Thế Bảo lay lay đôi tay.
Tiểu Hân không nhớ chuyện gì, một người đàn ông đến nói rằng người đó là baba thì đành tiến đến phía Hàn Thế Bảo mà ôm lấy anh. Tâm tư một đứa trẻ, không thề suy nghĩ nhiều hơn.
– Baba, tên con là gì.
– Con chính là Hàn Bảo Hân.
– Vậy còn baba?
– Ta là Hàn Thế Bảo.
– Baba trước kia có thương con không?
– Ta chính là thương bảo bối của ta nhất, con không phải nghi ngờ điều đó… từ hôm nay con sẽ sống trong hơi ấm tình thương thật sự.
Tiểu Hân ôm lấy Hàn Thế Bảo, tuy không nhớ điều gì nhưng cảm nhận thấy tình cảm của người cha này, Tiểu Hân mỉm cười ôm chặt anh hơn.
Dỗ dành Tiểu Hân ngủ, Hàn Thế Bảo lệnh cho Tuấn Anh đi thay đổi lí lịch của Tiểu Hân… chính là đổi từ họ Phạm thành họ Hàn. Một lí lịch hơn được vạch ra, Tiểu Hân hiện tại chính là con của một mình Hàn Thế Bảo anh, dù cô có muốn rời khỏi anh cũng không thể.
Kelly bị Hàn Thế Bảo không cho ra ngoài, tuy nhiên trong lòng rất lo lắng cho Tiểu Hân. Cô bước ra ngoài vườn cây, tìm cách trèo tường ra ngoài.
– Cô Kelly. – Win nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền khẽ gọi, đã rất lâu không gặp lại.
– Win, đã lâu không gặp. – Kelly ngạc nhiên quay lại.
– Vì sao cô lại ở đây… cô và cha tôi quay lại ư?
– Không phải… thật ra… Win… – Kelly nhìn Win cầu khẩn. – Có thể giúp tôi, thoát ra khỏi nơi này.
Win hơi bất ngờ, cha anh đang bắt giữ cô Kelly tại nơi này ư.
– Đã có chuyện gì xảy ra. – Win khẽ hỏi. – Vì sao cha tôi lại bắt cô.
– Chuyện rất dài, nhưng hiện tại con gái tôi đang ở bệnh viện… con bé sẽ khóc tìm tôi khi tỉnh lại… Win… chỉ có cậu có thể giúp tôi. – Kelly đi tới gần Win, nắm lấy tay Win cầu khẩn. – Xem như tôi cầu xin… cầu xin cậu.
– Cô đã có con ư… cô kết hôn rồi sao? – Win ngạc nhiên.
– Win… làm ơn… – KElly rơi lệ, bàn tay nắm chặt lấy tay Win.
Win đưa tay lau giọt nước mắt của Kelly, anh không muốn nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào khóc trước mắt anh. Sau đó, nắm lấy tay KElly khẽ nói:” Ừm, tôi sẽ giúp cô.”
Win lên xe, để Kelly chui vào bên trong cốp xe hơi. Anh chạy xe ra khỏi Hàn gia, bọn vệ sĩ của Hàn Thế Bảo nhìn qua xe không có ai ngoài Win cũng không nghi ngờ mà cho xe anh qua cửa.
Chiếc xe của Win đi không lâu thì xe của Hàn Thế Bảo cũng quay về, anh mang Tiểu Hân về chăm sóc tại biệt thự Hàn gia… dù sao nơi này cũng đầy đủ tiện nghi hơn bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng kia.
Kelly quay lại bệnh viện thì tìm không ra Tiểu Hân, bác sĩ nói rằng con gái cô đã được cha đón đi rồi. Kelly biết cha ở đây chính là Hàn Thế Bảo, anh ta đã cướp con gái của cô không tốn một chút sức.
– Con gái cô đâu? – Win khẽ hỏi.
– Hàn Thế Bảo… anh ta đã bắt con tôi rồi. – Kelly không đứng vững mà nói.
Win đỡ KElly không đứng vững, tạo thành tư thế ôm cô trong lòng. Nhìn thấy Kelly đau lòng mà không nỡ buông cô ra… bàn tay Win đặt lên lưng cô khẽ an ủi… cha của anh… lại làm cho nữ nhân đau lòng rồi.
Win đưa Kelly đến một khách sạn lớn, sau khi đưa cô vào bên trong, đợi tinh thần Kelly ổn định hơn thì rời đi. Anh sẽ quay về HÀn gia mà nói chuyện với cha mình, không nên đối xữ với cô Kelly như vậy.
Hàn Thế Bảo phát hiện Kelly đã rời đi, Win cũng không có ở nhà thì đoán ra rằng Win đã đươc Kelly nhờ vã mà thoát đi. Tuy nhiên có bảo bối này trong tay, anh không tin cô có thể bỏ rơi con gái mà bỏ đi, không vội đi tìm cô.
– Cha, con có việc muốn nói. – Win tìm Hàn Thế Bảo nói.
– Ta biết con đang muốn nói điều gì, nhưng con không cần nói… ta làm điều gì cũng có tính toán riêng của ta… con đừng xen vào.
– Con chỉ muốn nhắc cha… nếu khiến một người quá đau lòng, cha sẽ mất đi người quan trọng ấy mãi mãi. – Win nói xong liền quay đầu đi… anh quả nhiên cũng không thể xen vào việc của cha mình.
Buổi sáng hôm sau, hôm nay Win có cuộc hẹn với Hạ Tuyết đưa cô đến trường quay… Win thức dậy sớm hơn bình thường nhưng vừa lái xe ra khỏi Hàn gia thì phóng viên từ bên ngoài ào tới chặn xe mình lại.
– Hàn thiếu gia, có phải anh đã chia tay diễn viên Lâm Hạ Tuyết.
– Hàn thiếu gia, người tình mới của anh là người thứ ba xen vào tình cảm giữa hai người?
– Hàn thiếu gia, anh có ý kiến thế nào về những bức hình trong bài báo sáng nay?
Win không hiểu bọn phóng viên rãnh rỗi này đang nói điều gì, vệ sinh nhanh chóng chạy ra chặn bọn họ lại mà giải phóng cho xe Win lái đi. Anh mở kính đen che chắn lại mà lái thẳng đi…
– Hạ Tuyết, anh đang đến đón em… – Win gọi cho Hạ Tuyết.
– Cậu không cần phải đến, hôm nay Hạ tuyết không thể quay rồi. – An Nhiên nghe máy tức giận nói. – Quả nhiên cha nào con nấy, quá phong lưu.
– Chị An Nhiên, chị nói gì em không hiểu? – Win ngạc nhiên.
– Cậu chưa đọc báo à, hãy đọc bài báo nổi nhất hôm nay đi. – An Nhiên lắc đầu nói xong thì cúp máy, an ủi Hạ tuyết đang khóc thút thít khi nhìn thấy hình ảnh Win đang ôm một cô gái bị làm mờ gương mặt tại bệnh viện, sau đó họ đến khách sạn.
Win dừng xe lại ở lề đường, sau đó mở báo mạng lên thì đã nhìn thấy hình ảnh của anh và Kelly hôm qua…
– Đám nhà báo này, đúng là thật phiền phức. – Sau đó nhanh chóng lái xe đến chung cư An Khang… – Hạ Tuyết là một cô gái yếu đuối, nhìn thấy những bức ảnh nhạy cảm này… cô ấy có lẽ đang khóc rồi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Xã hội đen