Kelly nhẹ nhàng dùng tay còn lại mà đẩy tay Hàn Thế Bảo ra, guơng mặt không có một chút cảm xúc nhìn anh không nói… tiếp tục quay đầu bước đi.
Hàn Thế Bảo muốn đuổi theo nhưng bàn tay của HÀn Liên Chi giữ chặt anh lại, anh quay lại phía Hàn Liên Chi bất ngờ trước dòng nước mắt của cô… Hàn Thế Bảo như tỉnh ra khỏi cơn mê, anh đang làm gì tại nơi này lưu luyến một người phụ nữ khác trước mắt cô gái mà anh vô cùng yêu thuơng.
– Thế Bảo, đừng đuổi theo cô ấy. – Liên Chi rơi lệ, nói trong từng tiếng nấc.
Thế Báo bước tới một bước, đôi tay choàng qua người Liên Chi mà ôm lấy cô.
– Liên Chi, đừng khóc, anh xin lỗi.
– Có phải vì cô ta nên anh không muốn kết hôn cùng em. – Hàn Liên Chi tựa vào bờ ngực rộng của anh mà nói.
– Em rất muốn kết hôn sao? – Hàn Thế Bảo nói với giọng thâm trầm.
– Em đã 25 tuổi, còn anh củng hơn 30 rồi… em muốn cùng anh sống cùng nhau và có những đứa trẻ xinh đẹp giống em và tài giỏi hệt như anh.
Sống cùng Liên Chi chính là điều mà Hàn Thế Bảo từng hy vọng, anh yêu cô gái này từ rất lâu và tình cảm đó chưa bao giờ nguội lạnh. Nhưng sự xuất hiện của KElly khiến anh có chút phân tâm, anh có một chút lo lắng, anh sợ sẽ làm người phụ nữ yếu đuối như Liên Chi đau lòng… có lẽ kết hôn cùng Liên Chi anh sẽ sống có trách nhiệm hơn và sẽ chấm dứt được loại cảm giác không thể xác định với cô gái xấu xí kia.
– Chuyện này, để Hàn phu nhân tính giúp chúng ta. – Hàn Thế Bảo nói.
Hàn Liên Chi vô cùng vui mừng, cuối cùng Hàn Thế Bảo cũng đã đồng ý cùng cô kết hôn, điều này chẳng phải tất cả khối tài sản của Hàn gia đều nằm trong tay cô sao.
…
Kelly bước ra khỏi The Win, lên xe lái đến nơi hẹn gặp Thiên Ân. Trên đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, Thế Bảo nào đâu biết khi cô quay đi chính là lúc giọt nước mắt trên mi khẽ rơi xuống… anh không đuổi theo cô vì Hàn Liên Chi giữ lại, vì mãi mãi không thấy được sự đau đớn mà Kelly đang chịu đựng.
– Ầm. – Tiếng động lớn vang lên.
Một chiếc xe mất thắng mà lao thẳng vào đuôi xe Kelly gây ra một vụ tai nạn liên hoàn. Kelly ngồi trên nghe chỉ kịp nghe tiếng hét của mọi người, sau đó liền bất tỉnh.
– Mau đưa cô ấy đến bệnh viện. – Kelly nghe loáng thoáng tiếng hò hét của rất nhiều người, cô không thể mở mắt ra nỗi.
– Đây là đồng phục của tập đoàn The Win, mau gọi thông báo đến công ty cô ấy.
Người đàn ông đang bế Kelly liền nghe tiếng chuông điện thoại từ trong người Kelly thì mừng rỡ, không phải rắc rối tìm đến công ty cô mà đã có người quen gọi điện tới ông ta liền nghe máy.
– Alo, chủ nhân số máy này vừa bị tai nạn giao thông, nếu là người quen hãy mau đến đây.
– Cô ấy… cô ấy không sao chứ. – Thiên Ân nghe xong liền đứng lên cầm chiếc áo vest mà nhanh chân bước đi. – Hiện tại cô ấy đang ở đâu.
– Là đường XXX.
Sau đó là tiếng xe cấp cứu vang lên cùng tiếng còi xe inh ỏi, giọng nói của rất nhiều người… Kelly từ từ ngất lịm đi… cô muốn nói rằng đừng gọi cho The Win… nhưng không thể mở mắt ra.
Kelly được đưa vào trong bệnh viện, Thiên Ân phóng xe như bay đến thì được biết cô ấy đang trong phòng cấp cứu.
– Kelly, em nhất định phải không sao. – Thiên Ân ngồi trên ghế chờ mà ôm đầu nói.
Cảm giác sợ mất đi người mình thuơng yêu thật đáng sợ, Thiên Ân nhận ra rằng bản thân mình không thể sống tốt nếu Kelly xảy ra mệnh hệ nào.
Trong cơn mơ, cơn ác mộng ngày nào lại đến với cô. Hình ảnh người mẹ người đầy máu đang nằm đó hướng mắt nhìn về cô mà nói.
– BẢo My, đừng giao nó cho bất cứ ai… đừng giao nó cho bất cứ ai… đừng giao nó cho bất cứ ai… – Giọng nói của mẹ cô cứ thế vang vọng mãi không dứt.
– Mẹ, mẹ… mẹ ơi… mẹ… – Kelly hét lên.
– Kelly, em làm sao vậy, bình tĩnh lại. – Thiên Ân ngồi bên cạnh liền ôm lấy cô trong lòng.
Cô mở mắt ra, thì ra là một giấc mơ… giấc mơ về người mẹ đã chết một cách oan ức, gia đình cô… vì cái thứ mà cô đang giữ trong tay mà tan vỡ.
– Anh Thiên Ân. – Kelly ngổi thẳng lại, buông Thiên Ân ra.
– Em bị tai nạn, may là chỉ bị trầy xướt nhẹ… có lẽ vì quá bất ngờ nên em đã ngất đi.
– Chúng ta về nhà thôi. – Kelly bước xuống giường bệnh.
– Chưa được đâu, em cần nhập viện một vài hôm để bác sĩ theo dõi. Lúc chiếc xe kia đâm vào phía sau, đầu em có đập vào tay lái… tuy chưa phát hiện điều gì xấu nhưng họ muốn em ở lại kiểm tra.
Kelly sờ lên đầu mình, quả thật cũng rất đau.
– Anh Thiên Ân, anh có thể về nhà vào phòng em lấy em giúp con gấu bông Teddy cũ, chú gấu mà ngày xưa mẹ em đã tặng em trong ngày sinh nhật. – Kelly khẽ nói.
– Em muốn mang nó vào bệnh viện? – Thiên Ân khẽ ngạc nhiên, cô ấy đã lớn như vậy rồi.
– Vâng, ngay bây giờ. – Kelly khẳng định.
Thiên Ân rời khỏi bệnh viện mà trong lòng vô cùng thắc mắc, với bản tính của Kelly… không phải người thích chơi gấu bông. Thiên Ân vào phòng Kelly, con gấu bông được đặt trong tủ một cách trang trọng. Anh còn nhớ vào sinh nhật 10 tuổi của Kelly, Phạm phu nhân đã tặng cô bé đáng yêu ấy chính là con gấu bông này. Lúc đó Kelly là một giọt suơng mai không chút bụi bẩn, anh đã để mắt đến cô bé ngay từ khi cô bé nhìn anh mỉm cười và gọi ” anh Thiên Ân”, đó là lần cuối cùng anh được nhìn thấy nụ cười đó… một nụ cười ngây thơ trong sáng.
– Gấu của em. – Thiên Ân đặt con gấu bông cạnh bên Kelly. Kelly cầm chú gấu đã cũ theo thời gian trên tay, nhìn ngắm một lúc rồi khẽ nói.
– Anh còn nhớ nó chứ, nó là món quà cuối cùng mà mẹ em đã tặng… và là ngày cuối cùng em cảm thấy cuộc sống này thật hạnh phúc.
– Anh nhớ. – Thiên Ân đáp.
– Em không biết bọn chúng là ai, vì cái bảng danh sách mà anh nhăc1 tới mà giết cha mẹ em. – Kelly vẫn nhìn chú gấu, đôi mắt lạnh hờn. – Em muốn trả thù nhưng rồi từ khi gặp Hàn Thế Bảo em lại quên mất việc em tồn tại trên cõi đời này để làm gì, em quên mất mối thù mà em mang suốt mười năm qua.
– Kelly. – Thiên Ân khẽ kêu.
– Và cuối cùng em cũng nhận ra rằng, em không hối hận về cái khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian em cảm thấy mình biết vui, biết buồn, biết trân trọng những thứ mình có và vứt đi những thứ không cần thiết. Em lại không thể phủ nhận rằng em yêu anh ta, nhưng thật sự bao nhiêu đó là đủ rồi, đã đến lúc em phải thực hiện mục đích sống.
Kelly nói xong, xoay con gấu ra phía sau, kéo chiếc khóa kéo của chú gấu đưa tay vào bên trong lớp gòn mà tìm kiếm.
Thiên Ân ngạc nhiên với hành động của Kelly, cô ấy lại để thứ gì bên trong đó.
Kelly lôi ra một tờ giấy đã khá cũ, sau đó nhìn lại một lần mà đưa cho Thiên Ân.
– Đây là thứ mà mẹ em đã bảo em phải cất giữ. – Kelly nói tiếp. – Là bảng danh sách mà anh đã từng tìm kiếm.
Thiên Ân không nghĩ rằng Kelly lại đưa cho mình sớm như vậy, lại càng không dám nghĩ rằng nơi cô ấy cất giấu thứ này thật sự khác thường.
– Anh đã từng nói, có nó trong tay… anh sẽ tìm được kẻ thù cho em. Trên đó viết những gì, em không thể đọc được.
– Giao nó cho anh, anh sẽ nhanh chóng cho em kết quả. – Thiên Ân cầm trên tay mà nói.
Kelly khẽ gật đầu, cô chính là chỉ còn có thể tin tưởng một minh người đàn ông này.
…
– Tuấn Anh, cậu đến công ty Triệu Hà môt chuyến. – Hàn Thế Bảo nhìn vào bàng kế hoạch trên bàn mà nói. – Gặp Triệu tổng bàn về kế hoạch mở rộng thị trường mà chúng ta hợp tác với họ.
– Hàn tổng, không phải hợp đồng quan trọng này anh sẽ gặp ông ta mà bàn bạc.
– Tôi có hẹn chọn nhẫn cưới với Liên Chi. – Hàn Thế Bảo vẫn không dời mắt khỏi bảng kế hoạch. – Sau khi rời Triệu Thị, cậu đến nhà hàng Ciz bao trọn đêm nay cho tôi.
– Anh thật sự sẽ kết hôn cùng Liên Chi sao? Cô ấy là người của… – Tuấn Ân thật sự lo lắng.
– Được rồi, Hàn gia hiện tại đã yên ổn, cơn sóng đã qua hãy cho nó qua đi. – Hàn Thế Bảo đáp. – Vả lại trừ việc chống lại tôi về công ty Thiên Ân, Hàn phu nhân vẫn không hề có động thái lạ nào.
– Vâng, nhưng tôi vẫn có chút không an tâm.
– Sắp tới Liên chi sẽ là thư kí riêng của tôi, cậu và cô ấy sẽ thường xuyên gặp mặt và cùng nhau làm việc vì vậy cậu hãy bỏ định kiến với Liên Chi đi, cô ấy không xấu như cậu nghĩ đâu.
– Vâng, tôi hiểu. – Tuấn Anh tuy không vui nhưng không nói được, đó là quyết định của Hàn Thế Bảo.
– Nhưng việc của Kelly, cô ấy vẫn chưa rời khỏi VN.
Hàn Thế Bảo nghe Tuấn Anh nhắc đến Kelly, đôi mắt vẫn nhìn xuống bảng kế hoạch trên bàn, nhưng tai vẫn lắng nghe.
– Nhưng cô ấy dường như đã biến mất, tôi tìm khắp nơi nhưng không thề gặp.
– Biến mất? – Hàn Thế Bảo ngẩng đầu lên hỏi. – Nhưng vì sao cậu phải tìm cô ta, cô ta đã không còn là người của The Win nữa rồi.
– Hàn tổng, anh còn nhớ cô gái trong bức hình mà anh bảo tôi điều tra.
– Ừ!
– Đó là em họ của Kelly. Tôi muốn tìm Kelly để tìm hiểu về cô ta, nhưng Kelly mất tích và cô ta cũng không còn xuất hiện nữa.
– Đừng tìm hiểu nữa. – Hàn Thế Bảo nói. – Tôi sẽ tập trung vào lễ cưới, tôi không muốn khiến Liên Chi thất vọng. Cậu đến Triệu gia và làm theo những gì tôi nói trước.
Tuấn Anh rời khỏi phòng làm việc của Hàn Thế Bảo… Hàn tổng không muốn tìm cô gái kia, nhưng anh thì lại muốn được gặp cô ta thêm một lần nữa.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Xã hội đen