– Không phải khi đến đây cũng đã phẩu thuật xong, và các người nói đã thành công sao? – Tuấn Anh lo lắng hỏi.
– Lần đó chúng tôi tưởng như không có biến chứng, nhưng thật không may vết thương kia không chịu lành mà ngày càng biến tính, chúng tôi đã hết cách chỉ còn mong gia đình mang cậu ấy sang Mỹ, bên ấy tôi có quen với một vị bác sĩ rất giỏi.
– Em trai tôi nếu qua Mỹ thì bao nhiêu phần trăm qua khỏi. – Tuấn Anh hỏi.
– 50%. – Bác sĩ đáp. – Nhưng nếu cậu còn chần chừ ở lại thì bệnh nhân sẽ nhanh chóng bị xuất huyết mà chết. – Thời gian điều trị theo tôi dự liệu sẽ là 2 tháng.
Tuấn Anh bước ra khỏi phòng viện trưởng, tưởng chừng như chỉ cần tịnh dưỡng và Tú Anh đã qua khỏi nguy hiểm, nào ngờ mọi thứ lại sụp đổ trước mắt như vậy. Tuấn Anh mặc trên người bộ trang phục dành cho thân nhân vào thăm bệnh nhân ở phòng cách ly, anh cứ đứng nhìn Tú Anh đang nằm đó với gương mặt trắng bệt gần như hóp vào sau vài ngày bất tỉnh.
– Anh. – Tú Anh hé mở mắt nhìn về phía Tuấn Anh, trên ngực anh đau nhói.
– Em tỉnh rồi sao. – Tuấn Anh vội nói.
– Hạ Tuyết, cô ấy có sao không? – Tú Anh hỏi.
– Cô ta không sao, em phải lo cho bản thân mình trước chứ. Mẹ mất đi giao em cho anh chăm sóc, nếu em xảy ra chuyện gì anh trai này làm sao mà nhìn mặt mẹ.
– Em xin lỗi… Tuấn Anh… có phải em sắp gặp lại mẹ của chúng ta phải không? – Tú Anh dùng đôi mắt không còn một chút sức lực mà hỏi.
– Em yên tâm, bác sĩ nói chỉ cần đưa em sang Mỹ thì vết thương kia sẽ được phẩu thuật lại. Rồi em sẽ là một người đàn ông hấp dẫn có hàng tá cô gái xung quanh. – Tuấn Anh mỉm cười nhưng trong lòng đau nhói.
– Chúng ta là anh em song sinh… anh làm sao có thể gạt được em chứ Tuấn Anh, có phải dù em có đi đâu thì mạng sống của em cũng sẽ rất nguy hiểm? – Tú Anh từng học qua ngành y trong thời gian nhấp ngũ nên anh hiểu rõ mạng sống của mình đang chạm một góc đến tay tử thần.
– Dù là 1% cơ hội, anh cũng sẽ theo đến cùng… – Tuấn Anh nói.
– Anh có thể giúp em một việc không? – Tú Anh nhìn lên trần nhà mà nói.
Tuấn Anh nhìn em trai vừa rồi còn nói chuyện, hiện tại đôi mắt Tú Anh lung lên một nỗi niềm khó nói… Tú Anh nhìn về phía Tuấn Anh khẽ cười gượng:” Trước khi em đi, em muốn anh thực hiện giúp em…..”
…
Kelly hạ sốt, toàn thân mất nước cả đêm nên cổ họng khô rát, cô nóng đến mức đổ mồ hôi như tắm trên người. Kelly giật mình tỉnh lại thì nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang ngồi gục mình bên cạnh cô, lại còn nắm tay cô…
– Cảnh tượng này… thật không đúng chút nào. – Kelly khẽ nói nhỏ.
Nhìn xung quanh cô phát hiện mình đang nằm trong phòng Hàn Thế Bảo, và trên giường của anh ta. Chiếc khăn còn ẩm nước rơi xuống giường cùng thau nước trên bàn khiến cô nhìn Hàn Thế Bảo bằng một cái nhìn có chút ấm áp, anh ta cũng biết chăm sóc cho người khác ư, lại là một người không có chút quan hệ như cô.
Kelly nhẹ nhàng ngồi dậy, không để cho HànThế Bảo tỉnh giấc. Trên người Hàn Thế Bảo khoác một chiếc áo thun dài tay mỏng, tiết trời mua đông lại lạnh dần hơn như vậy, không khéo anh ta lại bị ốm. Kel dùng chiếc mềm mỏng đắp lên người Hàn Thế Bảo.
Hàn Thế Bảo đang ngủ nghe tiếng động đã tỉnh lại từ lâu, nhưng vờ ngủ xem cô ta muốn làm gì.
Kelly tiến về phía tủ lạnh, tu hết một chai nước đầy. – Nước nhà Hàn gia có khác, lại đã khát như vậy. – Kelly cười khẽ.
Cô lại tiến về phía giường, thấy Hàn Thế Bảo vẫn còn ngủ… đồng hồ chỉ 2h sáng.
” Trễ quá rồi, người nhà Hàn gia có lẽ đã nghi ngơi.” – Mặc dù rất muốn rời khỏi Hàn gia nhưng cô không muốn phiền đến giấc ngủ của người khác.
Cô nhìn về hướng Hàn Thế Bảo, đây là lần đầu cô có dịp nhìn gần anh như vậy, anh ta vì sao lại đẹp trai như vậy chứ, đến ngũ cũng đẹp.
– Hàn Thế Bảo, anh là một kẻ biến thái đẹp trai nhất mà tôi gặp đó. – Kelly khẽ cười nói.
Hàn Thế Bảo biết Kel đang nhìn mình thì vô cùng khó chịu nhưng vẫn vờ như đang ngủ.
– Hàn Thế Bảo, anh là một kẻ khốn kiếp vì sao lại đi hại công ty của anh Thiên Ân chứ… nhưng hôm nay anh vui đùa cùng bọn trẻ như vậy lại khiến tôi không thể hiểu rõ được con người anh.
Kelly cứ ngỡ Hàn Thế Bảo đang ngủ nên vô tư nói be bé, dù vậy những lời cô nói đều lọt vài tai anh.
– Tôi đang hy vọng, hy vọng anh không phải người tôi cần tìm… vì… tôi… có lẽ… có chút tình cảm đặc biệt với anh. – Kelly khẽ mỉm cười, đưa tay muốn chạm vào gương mặt của Hàn Thế Bảo nhưng không thể chạm tới.
Kelly nói xong, sau đó liền bỏ ra ngoài, vừa đi vừa mỉm cười, xem ra cảm giác thích một người cũng có một chút thú vị… Hàn Thế Bảo, con người anh ta không thật sự xấu như cô từng nghĩ đâu, anh ta có nhưng điểm tốt và quá tốt mà cô đang nhìn thấy.
Hàn Thế Bảo nghe tiếng đóng cửa liền mở mắt ra, cô ta… vừa rồi… là đang thổ lộ với anh sao?
– Con vịt xấu xí kia, cô thích tôi ư? Cô có quá đề cao bản thân hay không. – Trong lòng Hàn Thế Bảo có chút rối ren, có chút tức giận không thể hiểu nỗi.
Buổi sáng, Kelly rời khỏi biệt thự Hàn gia quay về nhà, đoạn đường khá ngắn nên cô quyết định sẽ đi bộ. Quang cảnh buổi sáng tại nơi này thật đẹp, từng giọt nước còn động trên những chiếc lá khẽ rơi xuống mặt đất rồi tan biến, những bày chim thi nhau tìm mồi trên con đường vắng, phía xa có hai ông bà cụ tuổi đã cao đang cùng nhau đi bộ trên con đường, ánh mắt họ trao nhau vẫn còn nhìu ngọt ngào yêu thương.
– Con chào hai bác. – Kelly khẽ gật đầu chào khi đi ngang qua họ.
– Con gái nhà ai mà ngoan ngoãn thế, thật đáng khen mà. – Cụ bà nói.
– Cô gái đó chắc đang có chuyện vui, từ phía xa đã nhìn thấy nụ cười rất tươi từ trên môi cô ta rồi. – Cụ ông đáp.
– Cô đang có chuyện vui à. – Cụ bà quay lại hỏi.
– Dạ, con vừa phát hiện mình thích một người. – Kelly mỉm cười nói, sau đó bước đi.
Cụ bà mỉm cười nhìn Kelly bước đi xa khẽ nói:” Cầu mong cho cô gái đó sẽ mãi giữ được nụ cười ấy trên môi.”
Trên đường đón taxi đến cao ốc The Win, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, chiếc xe này khá là quen thuộc với cô. KElly bước tới khẽ gọi.
– Anh Thiên Ân… vì sao mấy ngày qua em không liên lạc được với anh. – Kelly hỏi.
– Anh sang Mỹ để giải quyết một số việc, anh vừa xuống máy bay sáng nay. – Thiên Ân đáp.
– Công ty Thiên Ân… em không giúp gì được cho anh. – Kelly khẽ buồn.
– Không sao đâu, công ty Thiên Ân không phải muốn pha sản là phá sản. – Thiên Ân nói. – Đừng nói chuyện công ty nữa, em có khỏe không Kelly, em đến The Win đã tìm được gì chưa?
– EM vẫn khỏe mạnh, em cảm thấy The Win làm việc gì cũng trong sạch, Hàn Thế Bảo lại là một tổng giám đốc tốt… xem ra anh ta không có liên quan đến cái chết của cha mẹ em.
– Đừng quá kết luận vội vàng như vậy, trong thương trường Hàn Thế Bảo là một tên mánh khóe đáng đề phòng của các công ty đối đầu.
– Em sẽ tìm hiểu kĩ hơn. – Kelly nhìn ra bên ngoài thì đã thấy tới cao ốc The Win. – Cảm ơn anh Thiên Ân, em nhất định sẽ không chủ quan nữa.
Kelly bước ra khỏi xe của Thiên Ân thì xe của Hàn Thế Bảo cũng vừa dừng lại. Hàn Thế Bảo nhìn Kelly sau đó liền bước tới.
– Cô và anh ta có quen biết sao? – Vờ hỏi.
– À, tôi… cũng có đôi chút. – Kelly đáp, Thiên Ân và The Win từng là đối thủ, cô lại đang là thư kí của tổng giám đốc, nếu như có mối quan hệ với Thiên Ân sẽ bị dị nghị.
Thiên Ân bước xuống xe, kéo Kelly về phía mình đáp:” Cô ấy là bạn gái tôi.”
– Anh Thiên Ân. – Kelly giật mình khi nghe Thiên Ân nói. – Hàn tổng, không phải vậy đâu…tôi và anh ấy chỉ là quen biết xã giao mà thôi. – Ra sức giải thích.
Hàn Thế Bảo bước một bước tiến tới gần Kelly khẽ mỉm cười, đưa miệng mình ghé sát vào tai cô mà nói:” Tôi tin cô.” Sau đó liền nắm tay Kelly kéo về phía sau mình. – Sắp có cuộc họp rồi, chúng ta vào thôi.
Hàn Thế Bảo nhìn về phía Thiên Ân nói nhỏ:” Tôi sẽ cướp lấy công ty Thiên Ân và cướp cả người phụ nữ của anh.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Xã hội đen