– Em lạnh lắm hả? – Nhỏ không nói gì.
– Người em lạnh run rồi kìa. Thôi mình về nhe! Kẻo em lại bệnh đó.
Nhỏ gật đầu nhẹ một cái, tôi dìu nhỏ đứng dậy, chúng tôi đi đến chỗ mà tôi gửi xe lúc nãy.
– Bây giờ mình về nhà dì anh thay đồ nhe? Bận đồ ướt dễ bệnh lắm! – Nhỏ lắc đầu.
– Vậy em muốn sao?
– Mình về Sài Gòn luôn anh nhe! – Nhỏ ngồi lên xe, ôm và tựa đầu vào vai tôi nói.
– Vậy mặc áo mưa vào đi!
– Không cần đâu, em muốn tắm mưa một bữa! – Nhỏ lắc lắc đầu và nói.
– Lỡ em bệnh rồi sao?
– Cũng ướt như chuột lột hết rồi, mặc áo mưa chi nữa? – Nhỏ trề môi nói.
– Thôi được rồi, hôm nay em cứng lắm nhe! – Tôi lắc đầu và chấp nhận đề nghị của nhỏ.
Vậy là hai đứa tôi dầm mưa chạy luôn về thành phố. Xe lướt đi trong mưa một cách êm ả. Đã từng đi dưới mưa không biết bao nhiêu lần, nhưng sao hôm nay lại có một cảm giác lạ. Mưa thì vẫn rơi không ngớt hạt, gió vẫn thổi từng cơn, nhưng lòng lại thấy ấm áp. Không phải là sự cô đơn như những lần dầm mưa trước, không có những giọt nước mắt đau khổ, không có sự giận hờn, ghen tuông. Một cảm giác bình yên mà tôi cứ muốn được như thế này mãi mãi.
– Ủa? Mà không phải em về quê rồi sao? Sao giờ lại ở đây? – Chạy được nữa chặng đường thì tôi hỏi nhỏ.
– Em trốn về… hi hi… – Nhỏ cười và nói.
– Thiệt hả?
– Thiệt mà! Em tự ra đón xe bus về đó.
– Rồi em nói với gia đình thế nào?
– Em nói qua nhà con bạn thân ở quê nội chơi, có thể ngủ lại vài ngày.
– Mà sao lại trốn về? Không phải nói đi một tháng sao?
– Thì nhớ ai đó quá! Chịu không nổi thì phải trốn về chứ sao? – Giọng nói em nhỏ lại, đầu em nép sát vào người tôi.
– Nhớ ai vậy?
– Ui da… – Em nhéo hông tôi một cái.
– Anh! Anh! Chạy vào cái vũng nước gần lề đường đó đi!
– Chi vậy?
– Làm đi mà, đừng hỏi!
– Ừ! – Tôi chạy vào đó theo lới nhỏ.
– Á… á… – Tiếng của một đám con nít đang tắm mưa trong lề đường la lên. Thì ra khi tôi chạy vào cái vũng nước lớn này, xe bắn nước tung tóe vào người của chúng.
– Hai ông bà mất nết! – Cả đám chửi với theo chúng tôi, có đứa còn lấy dép phang nữa.
– Hí hí… – Con nhỏ ngồi phía sau cười khoái chí.
– Haizzz… hôm nay mưa rửa trôi mọi thứ, lộ nguyên hình rồi hé. – Tôi lắc đầu thở dài vì trò tinh nghịch của nhỏ.
– Nguyên hình gì? – Nhỏ lườm tôi.
– Thì quậy quá đó chứ gì!
– Kệ em, em thích! – Nhỏ lè lưỡi nói.
Mưa cũng dần tạnh, chúng tôi cũng sắp về đến Sài Gòn. Trời cũng đã về chiều, quần áo cũng được gió sấy khô một phần nhưng cũng còn hơi ẩm. Tôi chở nhỏ vào một shop quần áo gần nhà để mua vài bộ đồ cho nhỏ, cái kiểu trốn về của nhỏ là biết chắc không mang theo thứ gì đâu.
– Chị mua đồ hả? Em có vài mẫu mới hợp với chị lắm! – Vừa bước vào shop thì con nhỏ bán đồ đã xà vào chào hàng. Nó dẫn nhỏ lại khu vực quần áo nữ để lựa đồ. Tôi thì tìm cái ghế ngồi xuống chờ, mấy chuyện shopping này tôi nghĩ chắc không mau đâu.
– Em mua cho người yêu thôi hả? Không mua gì cho mình sao? – Chị chủ quán hỏi tôi, nhỏ Miu thì đang cười mỉm không hiểu vì sao.
– Không chị ơi! Chị cứ tư vấn cho bạn em nhe, em ngồi đây đợi được rồi!
Ngồi đợi cả buổi vẫn chưa xong, nhỏ cứ chạy từ gian này qua gian hàng khác. Thử hết bộ này đến bộ khác, tôi bắt đầu thấy tê chân, mỏi gối.
– Anh! Anh! Bộ này đẹp không? – Nhỏ mặc một cái váy suôn cotton xám, làm tôn lên nước da trắng hồng của nhỏ. Đứng xoay một vòng rồi hỏi tôi.
– À… ừ… đẹp! – Tôi như đứng hình vài giây vì nét đẹp trẻ trung, năng động của nhỏ.
– Anh! Anh! Bộ này đẹp không? – Một hồi sau nhỏ lại chạy đến hỏi.
– Đẹp! Đẹp! Em mặc gì cũng đẹp hết! Nhanh nhanh đi cô nương. – Không biết đây là bộ thứ mấy nhỏ thử rồi.
– Xía… ngồi có tí mà than rồi… – Mặt nhỏ vẫn hớn hở tiếp tục lựa quần áo.
– Ê nhóc! Mày sướng ghê! Có con ghệ bá cháy bồ chét chó quá! – Ông chủ shop nói với tôi và cười gian.
– Bồ chét chó này! Bồ chét chó này! – Vợ ổng đánh ổng chát chát. Tôi chỉ biết cười khi nhìn cảnh tượng hài hước của hai vợ chồng.
– Em! Em… nhanh đi còn về, lần sau ra lựa tiếp. Anh đói quá! – Tôi khều khều vai nhỏ khi nhỏ vẫn đang lựa quần áo.
– Nhưng em chưa lựa xong mà! – Mặt nhỏ nụ một cục, nhìn thật đáng yêu, không nỡ làm nhỏ buồn chút nào.
– Lấy đại mấy bộ về mặc tạm thôi, tối rồi! Hôm khác anh chở đi mua nữa!
– Dạ! – Nhỏ lấy một hai bộ gì đó rồi tôi tính tiền luôn.
– Em muốn ăn tối món gì? – Tôi dẫn xe ra khỏi shop quần áo và hỏi nhỏ.
– Mình về nhà nấu cơm đi anh! Vừa ngon vừa đỡ tốn!
– Uh! Vậy cũng được. – Con nhỏ ngoan ghê.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện nhẹ nhàng, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện