– Sao nhìn mặt mày táo bón vậy X? – Thằng Huy vừa ăn vừa hỏi thằng X.
– Huy nói chuyện vô duyên quá nhe! Mọi người đang ăn mà. – Nhóc Ly mắng.
– Buồn hết sức, khách sạn nhìn sang vậy mà không biết thằng nhân viên nào tia mất đôi dép lào mới mua để đi biển của tao. – Thằng X nói với thằng Huy với khuôn mặt sầu đời.
– Mày nhỏ hơn nó mà cứ xưng mày tao vậy X? Đôi dép mày bao nhiêu tiền? Tao mua cho đôi khác, có gì mà tiếc? – Anh Đen mắng thằng X.
– 16 Nghìn rưỡi một đôi. Vấn đề không phải tiền đại ca à! Vấn đề là em lựa lâu lắm mới được đôi thích hợp như vậy. Hài… bọn “chà đồ nhôm” chết tiệt!
Lúc này tôi với con Miu chỉ biết nhìn nhau rồi cười không thành tiếng, nhưng lòng cũng thấy tội lỗi với nó. Bắt nó thức khuya rồi lại làm mất đôi dép lào trắng 16 nghìn rưỡi của nó nữa. Mặt nó lúc này sâu đời vô cùng, như cuộc đời của nó vừa trải qua một cơn sống gió gì ghê gớm lắm ấy.
Ăn xong thì bọn tôi lấy xe ra khỏi bãi đậu. Tôi, Miu, ông Đen và thằng X lấy xe ra trước và đứng đợi bên ngoài chờ thằng Huy với nhóc Ly. Lúc nãy thằng Huy gửi xe khá sâu phía trong nên khó lấy ra hơn. Chúng tôi đứng nhìn từ xa thì thấy thằng Huy đang lời qua tiếng lại với một đám bụi đời náo đó khoảng 6 – 7 thằng. Nhìn từ phía xa có thể hiểu được vấn đề là gì, chắc cái đám này lại chọc ghẹo con Ly gì đây. Mà tính thằng Huy thì tôi còn lạ gì nữa, ai đụng tới con Ly là nó đòi sống đòi chết ngay. Tôi và anh Đen vội vàng để xe lại cho nhỏ Miu với thằng X giữ và chạy về phía tụi nó.
Thằng Huy bây giờ đã đứng lên, bước ra khỏi xe và xô một thằng trong nhóm té nhào. Cơ bản thì tướng thằng Húy khá to xác, nhìn phía xa đã thấy cái đầu nó nhú lên trong đám. Tôi và anh Đen thấy có biến vội vàng chạy nhanh hơn lại.
Tôi với ông Đen chạy nhanh hơn lại đám đông. Ổng tính bay tới đạp mấy thằng đó nhưng tôi kéo ổng lại. Tôi đẩy thằng Huy ra phía sau lưng tôi.
– Chuyện gì vậy Huy? – Tôi hỏi nó.
– Mấy thằng này dám chọc ghẹo Ly. – Nó nói rồi chỉ trỏ vào tụi nó.
– Đĩ mẹ mày, tụi tạo giỡn có tí mà làm ghê vậy. – Một thằng trong đám quát. Thằng Huy nghe xong chửi lại và muốn nhào vào nhưng tôi vẫn ngăn nó lại.
– Huy, để anh nói chuyện… Huy… – Tôi nói với nó mấy lần mà nó không nghe, cứ cãi với mấy thằng kia.
– Mày câm mồm, để tao nói chuyện với người ta. – Tôi xô thằng Huy té ra đất và trừng mắt nhìn nó. Nó bắt đầu sợ và không nói gì nữa. Những thằng côn đồ kia cũng hơi e dè.
– Thôi các chú em bỏ qua cho thằng em của anh đi, có gì anh về sẽ dạy lại nó sau. Cầm ít tiền này coi như anh đãi mấy chú một chầu café sáng hôm này. – Tôi cười nói và nhét tiền vào túi một thằng trong đám.
– Ha ha ha… ông anh này biết điều đó, đi tụi bây. – Chúng cười phá lên và bỏ đi vào quán.
– Còn mày, dẫn xe ra ngoài mau lên. – Tôi nói với thằng Huy.
Chúng tôi quyết định đi lên tượng Chúa giang tay nổi tiếng của Vũng Tàu. Gửi xe ở dưới và cả đám bắt đầu leo lên núi theo con đường bậc thang. Đi được một chút thì cả đám ngồi nghỉ, nhóc Ly và nhỏ Miu thì thỏa thích chụp hình.
– Mày sao vậy? – Nhìn mặt thằng Huy có vẻ khó chịu nên tôi hỏi nó.
– Em tức vụ hồi nãy lắm. Tụi nó có 7 thằng chứ nhiêu, anh làm gì mà phải nhịn như vậy. Anh không muốn chơi thì để em với anh Đen giải quyết tụi nó. – Nó nói trong bực tức.
– Ngày xưa mày lì bao nhiêu, đi nước ngoài có mấy năm thì nhát như thỏ vậy mạy, máu quân tử của mày đâu hết rồi? – Ông Đen nói vào.
– Hai anh em ông nói đủ chưa? Xong thì bây giờ tới tôi.
– Mày không nhớ cái vụ thả diều ngày xưa hả Huy? Mày nhớ tao với thằng Phước thành như thế nào không? Đây là đất Vũng Tàu, là địa bàn của người ta. Mày nghĩ mày đấm hết 7 thằng đó là mày ở yên ở cái đất này hả?
– Còn ông nữa ông Đen, già rồi mà không chịu suy nghĩ, không quan sát. Ông có biết 20 thằng khác đang ngồi trong quán lăm le không? Tui với ông mà cũng nhào vào đánh là cả băng kéo hàng ra cho 3 thằng mình sọc caro đầy mình đó. Rồi lúc đó Ly với Miu sẽ thế nào? Rồi ông có bị gì tui không biết nói sao với chị ở nhà đâu.
– Ra đây đi du lịch vui vẻ, cái gì nhịn được thì cứ nhịn. Đàn ông thì phải quân tử, nhưng thằng ngu thi không phải là thằng quân tử đâu. – Thằng Huy nghe xong cũng hiểu vấn đề, rồi nó cũng không khó chịu nữa.
– Thôi mọi người đi lẹ thôi! Nhanh còn đi tắm biển nữa. – Nhóc Ly giục cả đám.
Cả đám lại tiếp tục leo núi, đi một hồi cũng khá mệt. Tôi từng leo lên núi này một lần duy nhất trước kia. Ngày đó còn rất nhỏ nên ký ức khá mơ hồ, ngày đó gia đình đi đâu thì đi theo đó thôi chư không biết mục đích lên đây làm gì. Nghe mọi người nói khi lên đó, có thể đứng trên vai của tượng Chúa và nhìn xuống toàn cảnh thành phố Vũng Tàu rất đẹp.
– Anh Khanh, em mỏi chân quá. – Nhóc Ly cầm tay tôi lắc lắc.
– Thì sao? Ráng đi tí nữa tới rồi.
– Không! Mỏi chân lắm, em không đi nữa. – Con nhóc bắt đầu nhõng nhẽo.
– Vậy giờ sao? Đi xuống nhe?
– Không! Muốn cõng cơ! – Con nhóc lại bắt đầu.
– Hài… anh cũng mệt lắm rồi, sao cõng nỗi, kêu thằng Huy đi.
– Lên Huy cõng né! – Thằng Huy chạy lại nói.
– Không thích! Muốn anh Khanh thôi.
– Thôi được rồi, lên đi. Khi nào về anh méc mẹ em nhõng nhẽo cho coi.
– Hí hí… – Nó cười và nhảy tọt lên lưng tôi. Thằng Huy khó chịu ra mặt nhưng cũng đành chịu thôi.
– Ui da! – Nhóc Ly la lên một tiếng.
– Con quỷ kia, sao đánh tao? – Hình như nhỏ Miu tát vào mông nhóc Ly. Nhóc Ly trề môi lêu lêu nhỏ Miu.
Không nói không rằng, mặt nhỏ Miu chù ụ bỏ đi, nhỏ đi thật nhanh lên đỉnh núi trước.
– Phim Hàng Xèng chiếu miết cả ngày anh Đen à! – Thằng X đang đi cùng ông Đen lên, khoác vai ổng rồi cũng lắc đầu bỏ đi nhanh lên núi.
– Hàng cái gì… Xèng cái gì mạy? Tao không hiểu? – Ông Đen ngu ngơ hỏi nó.
– Kệ họ đi anh, mình đi thôi! Nhóc Ly ôm tôi chặt hơn và nói.
– Chuyện thi hát ở trường em là như thế nào?
– Em thi chung kết rồi, tuần sau là đêm gala trao giải. Khán giả sẽ viết tên tiết mục hay nhất lên vé rồi nộp lại cho ban tổ chức. Tiết mục nào có nhiều phiếu thì thắng.
– Sao em cần anh đệm đàn cho em hát?
– Em chỉ nhắm con nhỏ kia làm đối thủ chính thôi, giờ tiết mục của nó có người đàn guitar cho hát, thế nào cũng đặc biệt và được khán giả ủng hộ hơn. Em không thể thua nó được.
– Anh không dám chắc có thể giúp em thắng đâu nhe.
– Không biết! Nhất định phải thắng. – Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi tiếp tục lết lên núi.
Một hồi thì cúng tới đỉnh núi, tôi mừng như gặp dòng nước lạnh giữa sa mạc. Cuối cùng cũng có thể thả con heo trên lưng xuống. Leo lên tới đỉnh rồi thì tiếp túc leo lên vai của tượng Chúa. Đứng trên cao nhìn xuống thành phố Vũng Tau đẹp lắm, con đường uốn lượn dọc theo bờ biển. Phía sau thì có những dãy núi trải dài, nhìn rất hùng vĩ.
– Đứng vào đây anh chụp lấy cảnh này đẹp lắm nè Miu! – Tôi lấy điện thoại nhỏ Miu đang cầm.
– Không cần! – Nhỏ giật điện thoại lại rồi đưa cho thằng X chụp. Mặt nhỏ bí xị ra mặt.
– Tui chụp xấu thì đừng có trách nhe bà chị. – Thằng X nhìn tôi lắc đầu rồi quay sang nói với nhỏ Miu.
Chơi một hồi thì cả đám trở lại xuống núi, nhóc Ly với nhỏ Miu lại đòi đi xe đạp đôi. “Hài… không biết chừng nào mới được tắm biển đây?”. Khỏi nói thì thằng Huy phải chơ nhóc Ly nó mới chịu, thằng X với ông Đen làm biếng nên ngồi uống café chờ. Giao trách nhiệm chở nhỏ Miu lại cho tôi.
– Lên xe đi chứ cô nương? – Nhỏ Miu đứng cả buổi không chịu lên, cứ đi bộ từ từ dọc bãi tắm phía sau. Đường này có hàng cây và bờ biển trải dài rất đẹp.
– Không! – Nhỏ khoanh tay, và đi bộ từ từ.
– Chứ sao hồi nãy đòi đi?
– Giờ không thích nữa!
– Vậy anh đi trước nhe. – Tôi quay đi, đạp được vài cái.
– Ê ê… – Tiếng nhỏ gọi lại, rồi nhỏ cũng leo tọt lên xe ngồi.
– Đáng ghét! Đáng ghét! – Nhỏ vừa nói vừa vỗ chát chát vào lưng tôi.
– Ui da! Đau anh mà!
– Cho mấy người chừa.
– Anh có làm gì đâu?
– Ừ, không làm gì hết. Tui thích đánh được không? – Mặt nhỏ lúc này đang yêu lắm và cũng buồn cười nữa.
– Mệt quá! Sao mà nặng đạp quá vậy? – Chạy một lúc thì tôi quay ra phía sau hỏi nhỏ.
– Cho đáng… – Nhỏ quay mặt đi hướng khác cười khúc khít.
– Trời, nãy giờ em không đạp phụ anh hả? Hèn chi sao thấy nặng quá! – Tôi nhìn xuống phía dưới thấy chân nhỏ đang gác, không đạp gì cả.
Chạy một lúc thì 4 đứa tôi quay về quán café thằng X và ông Đen đang chờ. Ông Đen thì ngồi phì phèo thuốc lá nãy giờ, còn thằng X thì đang ăn phở hay mì gì đó.
– Về rồi đó hả? – Ông Đen hỏi.
– Đi tắm thôi anh Đen. – Thằng Huy nói.
Bọn tôi quyết định tắm ở bãi sau, tuy không đẹp như bãi trước nhưng được cái đông vui hơn. Cả bọn thuê một cái lều và ghế bố để ngồi. Tôi với ông Đen thì ngồi ngắm biển, kêu hải sản ăn và uống bia mang theo. Bốn đứa còn lại thì đi tắm. Hai con nhỏ từ nhà thay đồ đi về lều của bọn tôi mà khiến bao nhiều trái tim đàn ông quanh đó tan chảy. Chính tôi còn thấy ngỡ ngàng khi hai con nhỏ mặc bikini nữa là huống chi những thằng khác. Về tới lều thì 2 nhỏ thay nhau thoa kem chống nắng, ôi thôi ông nào đi ngang qua lều tôi cũng nhìn chằm chằm vào thật khó chịu.
Ngay cả tôi lâu lâu cũng liếc nhìn Miu nữa mà, không có ý đồ gì xấu, chỉ là nhỏ rất cuốn hút. Nhỏ quay lại thấy tôi đang nhìn nhỏ, nhỏ cười mỉm như chọc quê tôi cái gì đó. Nằm một hồi thì hai nhỏ bắt đầu tung tăng ra biển, khu vực hai nhỏ tắm lúc trước vắng hoe. Tự nhiên bây giờ đông người nhanh chóng, mà toàn chủ yếu là đàn ông.
Khỏi nói cũng biết, bản chất đàn ông mà. Thấy gái đẹp là bu lại thể hiện. Có mấy thằng cứ lờn vờn chỗ hai nhỏ đang xây lâu đài cát hoài. Thằng con trai nào đi ngang qua cũng nhìn không rời mặt, hai con nhỏ thì cứ hồn nhiên cười đùa không để ý gì. Có mấy thằng mạnh dạn thì lại gần nói chuyện, cưa cẩm.
– Ủa? Sao mày con ngồi đây Huy? Tụi nó đang cưa em mày kìa. – Thằng X hỏi, tôi cũng quay lại và thấy thằng Huy đang ngôi cạnh, chuyện lạ thật.
– Sao vậy Huy? – Tôi hỏi.
– Hôm qua đi vội quá, em quên mang quần tắm rồi. – Nó xì xầm bên tai tôi.
– Cho em mượn quần anh được không? – Nó hỏi.
– Sao không hỏi thằng X đó?
– Thôi! Thằng đó ích kỷ lắm, nó không cho đâu. – Tôi quay sang nhìn thằng X, nó vẫn cười tươi, chắc nó không nghe thằng Huy nói gì.
– Vậy còn anh Đen? – Tôi hỏi.
– Thôi! Mặc chung với ổng bị ghẻ chết! – Nghe nó nói mà tôi không nhịn được cười.
– Sao không đi mua quần bơi đi?
– Quân bơi bó lắm! Em mặc không quen.
– Hài… được rồi, lấy quần anh trong balo kìa. – Tôi cũng làm biếng tắm nên đưa cho nó, ngồi nhậu với thằng X và ông Đen luôn.
Tắm một hồi thì hai con nhỏ chạy vào lều, con nhóc Ly nhảy lên đùi tôi ngồi rồi khoác cổ tôi.
– Ê ê… ướt quần của anh. Qua ghế kia ngồi đi, anh không có tắm đâu.
– Sao anh không tắm cho vui? – Nó vừa nói vừa bóc mực ăn.
– Anh quên mang đồ tắm rồi. – Tôi trả lời, nhìn bên ghê bên kia có một cô nàng ngồi hầm hầm mặt nãy giờ.
– Anh cho em tiền đi mô tô nước! – Nhóc Ly xin.
– Đi cẩn thận đó. – Tôi móc tiền trong ví ra đưa nó.
– Dạ! – Nó kéo nhỏ Miu chạy ra ngoài biển.
Hai con nhỏ thuê chung một chiếc mô tô nước, mặc áo phao xong được một thằng chở phóng vun vút trên biển. Nhìn hai đứa có vẻ thích thú lắm, cười tươi như hoa. Tôi quay lại với bàn nhậu cùng với ông Đen, thằng X cũng chạy ra ngoài tắm từ lúc nào rồi. Lâu lâu lại liếc nhìn ra xem hai con nhỏ thế nào.
Bỗng nhiên, tôi thấy thằng lái mô tô nhảy xuống biển bỏ lại hai con nhỏ. Rồi hai con nhỏ không giữ được thằng bằng cũng té xuống nước, chiếc mô tô không người lại chạy được một đoạn rồi dừng lại. Tôi thấy có chuyện nên hớt hãi chạy thật nhanh ra biển, ông Đen cũng chạy theo phía sau.
Tôi chạy thật nhanh từ lều ra ngoài biển, hai nhỏ có mặc áo phao nên vẫn nổi trên mặt nước. Nhỏ Miu có vẻ biết bơi chút ít, nhỏ kẹp lấy người nhóc Lý và quạt tay để trôi vào bờ. Cách bờ không quá xa, nên hai nhỏ cũng từ từ vào được khu vực nước cạn. Nhỏ Miu lúc này rơm rớm nước mắt vì sợ hãi, còn nhóc Ly thi đang khóc ào lên.
– Hu hu… anh Khanh. – Nhóc Ly chạy lại ôm chầm lấy tôi.
– Nín nín… kể anh nghe có chuyện gì vậy? – Lúc này ông Đen, thằng X, thằng Huy cũng chạy đến nơi.
– Cái anh đó thấy tờ tiền dưới nước, ảnh nhảy xuống lượm… hix… hix… – Con nhóc chỉ vào thằng lái mô tô cũng đang chạy từ từ vào bờ.
Nghe con nhóc Ly nói xong, máu điên của tôi dồn lên tới não. Tôi chạy lại đấm thẳng vào mặt thằng ham tiền đó một cú đấm với tất cả sự lo lắng và tức giận của mình. Nó té lăng mấy vòng, máu mũi chảy ra đầm đìa.
– Khanh… Khanh… bình tĩnh… – Ông Đen chạy tới kéo tôi ra khi tôi định cho nó thêm vài đấm nữa.
– Mày biến con mẹ mày đi. – Ông Đen quát thằng lái mô tô.
– Khanh… Khanh… bình tĩnh… không sao rồi, 2 con nhỏ không sao hết. – Thằng X và thằng Huy chỉ biết ngạc nhiên khi thấy thái độ của tôi. Ông Đen hiểu tính tôi hiền lành, đềm tĩnh, nhưng một khi tôi đã điên lên rồi thì thằng đó chỉ có nước trọng thương đến chết nên ổng ngăn tôi lại.
– Hồi sáng mày vừa bảo đây là địa bàn người ta, sao giờ mày nóng dữ vậy? – Ông Đen hỏi.
– Đó là chuyện tính mạng của em gái em, nếu nhóc Ly có bề gì là em giết nó. – Tôi quát lên.
– Có sao không nhóc? – Tôi nghe nhóc Ly khóc to hơn nên quay lại ôm con nhóc vào lòng. Tôi lau nước mắt cho Ly, nhìn khắp người xem coi có bị trầy sướt hay bầm tím gì không. Nếu con nhóc có bề gì tôi sẽ ân hận lắm vì cho con nhóc chơi trò này.
– Không sao… nín nín… có anh đây rồi… không sao hết… – Tôi dỗ dành nó. Tôi ôm con nhóc vào lòng và xoa đầu nó.
Lúc đó tôi thấy nhỏ Miu lặng lẽ đi về lều, lòng tôi cảm thấy có lỗi vì chỉ toàn hỏi thăm nhóc Ly, không quan tâm gì đến nhỏ. Xong chuyện đó, chúng tôi cũng không còn hứng thú chơi nữa. Cả đám quay trở lại khách sạn thì cũng xế chiều. Trong suốt buổi ăn tối, nhìn nhỏ Miu buồn bã im lặng không nói lời nào. Không biết có phải vì chuyện lúc trưa không. Nhiều lần muốm bắt chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện nhẹ nhàng, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện