Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tuổi 23 » Phần 35

Tuổi 23

Phần 35

Trong hai tuần ngắn ngủi, tôi đã hoàn thành bức tranh và nộp bài đúng hẹn. Vui mừng hơn cả tôi được gặp lại Linh sau nhiều năm xa cách. Em đã khác xưa nhiều lắm. Em không để tóc đen buộc đuôi ngựa, cũng không xưng mày tao chí tớ với tôi như hồi cấp hai, cũng chẳng phải cô bé hồi cấp hai nữa.

Con gái càng lớn càng thay đổi, ấy là điều tất nhiên. Song tôi không bận tâm, điều quan trọng là sau ngần ấy năm, em nhận ra tôi và muốn tiếp tục mối quan hệ bạn bè. Thời buổi đổi thay, con người ta dễ quên nhau chỉ sau mấy phút, đừng nói một năm. Nhưng Linh khác cái đám “con người ta”, và điều đó khiến tôi vui mừng hơn bao giờ hết.

Cuộc nói chuyện ở đêm hội trường đã cho tôi biết nhiều hơn về Linh. Em đã chuyển nhà từ năm lớp 10 và có thông báo cho tôi qua Yahoo, nhưng lúc ấy tôi quá mải mê điện tử nên chẳng để ý. Cũng bởi tôi vô tâm nên Linh khá giận, em không đăng nhập tài khoản Yahoo cũ để add lại nick của tôi.

Vậy khi cơn giận qua đi, con gái sẽ làm gì? Tìm lại chàng trai, xin lỗi và khóc lóc á? Không, không! Tuyệt đối không có tình tiết kiểu phim ảnh vậy đâu! Sự giận dỗi của con gái tạo ra sự quên lãng trong đầu các nàng. Phải, khi hết giận, Linh quên tôi như thể tôi chẳng có nghĩa lý gì trong bộ nhớ của em. Máy tính mất dữ liệu còn có thể phục hồi, chứ phụ nữ đã từ bỏ ký ức thì chẳng ai có thể mang những ký ức ấy trở lại, trừ khi họ muốn thế.

Nhưng may mắn cho tôi, Linh đã lớn và không câu nệ chuyện cũ. Em nhận ra người quen cũ, chủ động bắt chuyện, muốn tiếp tục mối quan hệ mới và quan trọng hơn cả là em chưa có bạn trai! Địch đã lộ nhược điểm, thiên thời địa lợi nhân hòa đầy đủ. Con bà nó, không tấn công bây giờ thì bao giờ mới đánh? Tôi hừng hực khi thế mang cưa đi đốn, hai lỗ mũi phì phò như ống khói tàu hỏa. Nhưng nghĩ các bậc quân vương khi xưa trước khi đánh trận đều phải hỏi quân sư, tôi cũng tham khảo ý kiến ông bạn quân sư quạt mo tên Choác qua Yahoo:

‘Tao gặp cái Linh mày ạ…

Hôm đi dạ hội ấy!’

‘Thật á @@

ĐM…

Sao tao đếch thấy?

Sao mày không rủ nó qua nói chuyện?

Đan Mạch mày giữ gái một mình hả?:

– W…

Bạn bè chơi với nhau bao năm, bố mới thấy bản chất khốn nạn của mày…

Thảo nào hôm đấy mất hút, mãi đếch thế đâu…

Bố dỗi!’

‘…

Mày có gái rồi còn làm bộ…

Này…

Cái Linh bảo là nó chưa có người yêu…

Tao có nên tiến không mày?’

‘Xin ông…

Nó có rồi lại để ông biết chắc?

Nói mày nghe…

Chúng nó có bạn trai rồi nhưng khi nói với thằng khác thì thường bảo là chưa có bạn trai…

Đại khái là tạo vệ tinh ấy…

Con gái khoái có lắm thằng theo đuổi…

Đại khái thế’

‘Ơ…

Tao tưởng con gái có bạn trai rồi thì nó phải nói là “có” để không có thằng khác chen ngang chớ?”

‘Ối giời ơi =))

Mày ngây thơ vãi =))

Xem phim hàn thuổng nhiều quá rồi đấy =))’

‘Tao chỉ có xem đúng phim Giày Thủy Tinh thôi…

Lấy đếch đâu ra nhiều?

Nhưng mà cái Linh đúng như mày nói thật á?’

‘Tao đoán vậy thôi…

Có chơi nhiều với nó đâu mà biết?

Nhưng mà ông định cưa nó thật à? @@’

‘Ờ…

Tại sao không…

Tao thích nó lâu rồi mà!’

‘Ơ cái Đan Mạch…

Thế sao mày không nói?

Giữ kín thế?’

‘Tổ sư mày…

Mỗi lần tao định nói…

Thì mày lại bảo tao chỉ có thể yêu con nào nặng hơn tao ba chục cân hơi…

Nói thế nào được nữa? (- “)”

‘…

Thích thì cứ nhích thôi…

Nhưng mà mày có địa chỉ blog của nó không, đưa tao xem’

Tôi liền gửi địa chỉ blog của Linh cho thằng Choác. Con hẹo này ngắm nghía một lúc rồi nói tiếp:

‘Khó nhằn phết đấy…

Mịa nó đăng có mỗi cái stt “Mệt”

Mà cả chục thằng vào comment bợ đít…

Thì ông đủ hiểu thế nào rồi đấy…

Mày nhớ phim Tam Quốc chớ?

Cái Linh giờ như ngọc tỉ truyền quốc ấy…

Bao thằng chư hầu đang muốn chiếm lấy…

Chú mà đếch nhanh chân…

Là thành bạn thân với anh trai tốt đấy =))

Tao thề là đếch có cái gì nhục bằng bạn thân với anh trai tốt đâu =))’

“Thế giờ mày bảo tao làm sao? (-“)

Tán nó kiểu gì đây?

Làm sao để cái Linh gục một phát như con vợ mày thì càng tốt’

‘Mày có đâu có phong thái lãng tử men lì như tao đâu mà đòi một phát đổ luôn? =))

Trông tao như Kiều Phong…

Còn mày có khác đếch gì Du Thản Chi không? =))

Nghe lãnh tụ nói này…

Mày phải bỏ cái kiểu như lần nói chuyện với con Trang đi…

Tiếp xúc với gái nhiều vào…

Cứ game với vẽ thì tán kiểu gì?

Để lãnh tụ chỉ lối cho mày…

Trước tiên mày phải úm ba la xì, sau đó í ba la xùm…’

Sau đó, thằng Choác đưa ra một loạt chiến dịch lẫn chiến thuật tán gái. Tôi thì cứ nghe mớ lý thuyết, lòng mường tượng ra cảnh thực hành. Tôi sẽ đưa em đi học hàng ngày, mặc dù trường em rất xa và ngược đường đi học của tôi, tiền xăng sẽ tăng gấp đôi. Nhưng không sao, thời đó xăng còn dễ thở, không phải xoắn! Tôi sẽ rủ em đi chơi đi ăn thường xuyên, dù rằng tiền ăn chơi sẽ thiêu rụi cái ví của tôi trong khoảnh khắc. Nhưng không sao, bản thân còn bám càng các cụ, why so serious? Phải, tôi sẽ vác cưa đi tán gái. Cố lên Chiaki, cố lên Tùng Teo Tóp! Vậy là sau kỳ nghỉ hè, tôi bắt đầu chiến dịch tán gái.

– Đưa mình đi học á? Mình cũng đi xe mà, không cần đâu, phiền Tùng lắm! Mà nhỡ hôm nào lười thì đã có bạn cho đi nhờ rồi? Bạn nào á? À, một anh khóa trên! Ừ, tiện đường! Bạn bè thôi mà, chẳng có gì đâu!

Bộ nhá của tôi như tách thành hai nửa khi Linh đáp lại lời đề nghị của tôi, thiếu điều hàm dưới rớt oạch xuống đất. Em cười tươi, tôi cười mếu. Em vui vẻ kể chuyện quen anh khóa trên thế nào, tôi cầu mong thằng cha đó mắc bệnh hắc lào lang ben. Tôi tính nhát như thỏ đế, không dám độc mồm độc miệng với ai bao giờ, nhưng ai bảo hắn ta cướp Linh của tôi? Định lý một: Khi đi cưa gái, tất cả những thằng vây quanh cô nàng mình thích đều đáng ghét, kể cả bạn bè. May cho tôi, thằng Choác không để ý tới Hoa Ngọc Linh.

“Cái Linh làm sao mà đẹp bằng vợ tao được?” – Nó phán vậy.

Chứ ông thần này mà nhảy vô vòng chiến là khéo có chuyện tình tay ba tay tư kiểu hàn thuổng lắm!

Linh từ chối đi nhờ xe, cũng tốt, đỡ tiền xăng cho tôi. Vậy là tôi liền mời em đi café, khoản này thì em đồng ý. Hai tuần một lần, tôi lại hẹn café với em. Hồi đó tôi cũng tồ tẹt, toàn nói chuyện tào lao thiên địa đâu đâu, đại khái là khả năng tạo gió rất kém. Đến chính tôi còn thấy mình dở chứ đừng nói là Linh.

Café chán chê mấy tháng, đợi đến dịp Trung thu, tôi bèn rủ em đi chơi tối. Tưởng tượng mà xem, trăng tròn vành vạnh chiếu ánh sáng thơ mộng xuống quán café, tôi và em ngồi trên ban công, mỗi đứa ngập ngừng với tâm sự thầm kín. Rồi đến lúc thích hợp, cả hai đứa quay ra nhìn nhau trong không gian lãng mạn rồi sau đó… abcxyz. Kịch bản phim sến cũng chỉ đến thế mà thôi!

– Hôm Trung thu mình đi chơi với bạn mất rồi, hẹn Tùng hôm khác nhé!

Tôi thộn mặt trước câu trả lời của em. Sao mà lũ bạn của em hẹn đúng dịp quá vậy? Có mỗi cái ngày đôi lứa đi chơi với nhau mà chúng mày cũng can dự là làm sao? À thì tất nhiên tôi với Linh chưa phải đôi lứa gì cả, nhưng ít nhất cũng phải tạo cho người ta cơ hội chứ? Định lý hai: Khi đi cưa gái, những đứa bạn thân của nàng đáng ghét chẳng kém.

Vậy là công cuộc tán gái của tôi đổ bể. Tại sao có những thằng chẳng cần tán mà gái vẫn tự đổ? Tại sao? Tại sao? “Tại sao” lắm quá, tôi đành phải tầm sư học đạo. Giai tân mà, biết cái đếch gì đâu, phải học hỏi đàn anh thôi!

Sang năm hai, ngoài ba thằng bạn cũ, tôi bắt đầu quen thêm một lô một lốc bạn của chúng nó, trai gái đủ cả. Trong số ấy có một thằng biệt hiệu là Xoạch. Thằng này có sở thích nhiếp ảnh dù đang học ngành chẳng liên quan, mà ống kính máy ảnh mỗi lần chụp lại kêu “Xoạch” một tiếng, thế là biệt danh Xoạch ra đời.

Thằng này cao và khá gầy, gầy hơn cả thằng Teo Tóp như tôi. Cái mặt nó lúc nào cũng lạnh như tiền, môi luôn phì phèo điếu thuốc, tóc để kiểu mào gà và buộc túm lại. Nói khí không phải chứ nó giống thằng đòi nợ thuê, ra đường lỡ đụng xe thì không ai dám ý kiến ý cò. Mỗi lần nói chuyện, trước khi bắt đầu vấn đề, nó lại hắng giọng như kiểu vận kình lực trong phim chưởng. Tôi cũng không biết mô tả cái âm thanh vận kình đó ra làm sao. Đại khái nghe như là “Hậy!”, Nghe na ná kiểu phát âm chữ “Hi” của người Nhật. Như khi khoe có người yêu, nó nói vầy:

– Hậy! Thông báo với chúng mày, tao mới cưa đổ em A nhé!

Hoặc khi có đứa con gái xin số điện thoại, nó liền khoe chiến tích với anh em:

– Hậy! Cho các chú biết, em B vừa gọi điện làm quen với tao nhé!

Hoặc khi có lắm chuyện bức xúc, nó sẽ “Hậy” liên tục, như thế này:

– Hậy! Hôm nọ thằng C mượn lens (ống kính máy ảnh) của tao! Hậy! Hậy! Bảo mãi mà nó đếch trả, cứ lằng nhằng tuần sau rồi tuần sau nữa! Đ. M, tao tưởng nó đi chụp ảnh đám cưới, hỏi ra mới biết mang đi để lòe con người yêu nó! Hậy! Hậy! Hậy! Đ. M lần sau bố đếch bao giờ cho mượn nữa! Hậyyyyy!

Lúc ấy, trông nó như đại hiệp Kiều Phong sắp bắn ra giáng long thập bát chưởng tới nơi vậy.

Tuy trông giống thổ phỉ chứ tiếp xúc với thằng Xoạch một thời gian, tôi nhận ra nó là thanh niên đa cảm, ưa màu tím (mẹ khỉ, đến chơi nhà thằng này thế nào cũng bắt gặp ba bốn cái quần đùi màu tím của nó), thi thoảng lại sầu đời như một gã nghệ sĩ đi tìm chân lý nghệ thuật.

Có những hôm, nó lên Yahoo thay đổi dòng status hơn hai mươi lần, nội dung đại loại chửi bới những thằng đi chụp ảnh làm màu với gái (sau này có facebook, nó nhiễu loạn News Feed của người khác bằng cách up hàng đống ảnh với caption dài ngoằng). Mà thêm nữa là ông thần này có tính lộn xộn. Nếu có dịp chiêm ngưỡng căn phòng của nó, bạn không thể phân biệt đâu là giường và đâu là bàn, đâu là đồ ăn và đâu là cái không thể ăn. Có dạo qua nhà nó, tôi thấy bên cạnh máy tính còn một bát nước sốt cà chua đóng quánh lại vì chưa rửa (lười mà!). Năm ngày sau tôi quay lại, cái bát vẫn còn nguyên, không hề suy chuyển! Tôi hỏi nó:

– Mày không rửa bát à?

Nó đáp tỉnh bơ:

– Hậy! Kệ! Cuối tuần anh em nhậu, tao rửa một thể!

– Nhưng năm ngày nữa mới cuối tuần mà mày?!

– Hậy! Kệ chứ!

Thà thằng Xoạch tống cái bát đó xuống dưới đất, coi như khuất mắt trông coi thì còn đỡ. Đằng này nó lười tới mức không thèm để xuống, vẫn dùng máy tính như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mấy thằng nghệ sĩ điên lắm, thề! Nếu thằng Xoạch có đọc được những dòng này, mong mày nghiêm túc kiểm điểm.

Nhưng điều khiến tôi ngưỡng mộ thằng Xoạch là nó đã yêu được ba đứa con gái. Lần thứ nhất, hồi cấp ba, thằng cu vác cưa đốn rừng, cây đổ sau một tháng. Cuộc tình có tuổi thọ sáu tháng. Lần thứ hai, hồi năm nhất đại học, thằng cu lại vác cưa phá rừng, cây đổ sau một tuần. Chuyện tình có tuổi thọ một năm. Lần thứ ba, cách đây hai tuần, nó chẳng cần cưa mà có em gái tự dưng xin số, bất chiến tự nhiên thành. Cuộc tình có tuổi thọ bao lâu, hồi sau sẽ rõ. Nói về cô bé thứ ba, thằng Xoạch tự hào vuốt tóc:

– Tại tao đẹp trai phong cách quá mà! Hậy! Mày không biết tao ở trong hội những người đàn ông đập chai à?

Nghĩ thằng Xoạch từng trải qua nhiều yêu đương nên hiểu tâm lý con gái, tôi nhờ nó tư vấn giùm chuyện của mình. Nó nghe xong thì hỏi:

– Mày nói chuyện với nó nhiều không?

– Cũng không nhiều lắm. Hai tuần thì đi café một lần.

– Gặp ít như thế mà ông đòi rủ nó đi chơi Trung thu được?! Mà lúc café mày hỏi nó chuyện gì đấy?

– Ờ thì học hành, công việc, dự định tương lai, đại khái thế!

Thằng Xoạch tròn mắt nhìn tôi. Nó chậm rãi rút điếu thuốc ra khỏi môi, miệng nhả làn khói chứa đầy sự nghi hoặc rồi hỏi:

– Thế mày có biết sở thích của nó là gì không?

Nghe thằng Xoạch hỏi, tôi mới ngớ người ra. Từ trước tới nay, mỗi lần trò chuyện, tôi hầu như không hỏi cuộc sống cá nhân của Linh. Tôi chẳng biết em thích ăn món gì hay tâm sự chi nữa. Trong mắt tôi, Linh vẫn vẫn là cô bé đáng yêu của nhiều năm về trước. Còn tôi mong chờ tình yêu của em như thằng cu con thời cấp hai. Thằng Xoạch thở dài đánh sượt:

– Bó tay mày rồi đấy! Không biết nó thích cái gì thì sao mà tán được? Cơ mà ông phải nói khéo thì nó mới nói mấy cái đấy ra được!

– Thế làm thế nào?

– Đại khái là ông phải dẫn dắt câu chuyện, hiểu chửa? Mà tao hỏi thật, mày chưa tán gái bao giờ à? Hả, chưa tán bao giờ thật á? Đan Mạch, tao đếch ngờ mày đụt vậy đấy! Hậy! Thế này, trước tiên, mày phải dẫn dắt nó vào câu chuyện. Đại khái là hôm nay học hành thế nào, hôm qua đi chơi đâu, rồi cố mà lựa lời hỏi nó xem nó thích cái gì, abxyz, thế này thế kia, thế lọ thế chai…

Tôi tán gái tệ thật, nhưng chưa ngu đến độ không áp dụng được lời dạy bảo của thằng Xoạch. Hai hôm sau, tôi hẹn gặp Linh ở quán café, mồm miệng thốt ra câu nào là phảng phất bóng dáng thằng Xoạch câu đó. Tôi dẫn dắt em qua một đống chuyện trên trời dưới đất. Nào chuyện thời cấp hai, chuyện thi đại học, những đứa bạn cũ giờ đang sống ở đâu (trừ chuyện Đảng và nhà nước, rút kinh nghiệm rồi!).

Thời quá khứ có một cái hay là nó không rõ ràng, bởi vì không rõ ràng nên nó luôn là mới, và cái mới thì không bao giờ nhàm chán. Cuộc nói chuyện hôm ấy đã vui vẻ hơn nhiều, khác hẳn không khí đều đều như những lần trước. Linh cười nhiều hơn, vui hơn và cũng bộc lộ nhiều tâm sự hơn, trước tiên là chuyện học hành. Việc học của Linh không thực sự suôn sẻ như vẻ bề ngoài. Em đỗ một trường kinh tế có tiếng ở Hà Nội, nhưng cũng là do cha mẹ định hướng, không phải ngành học em thích. Trong số các môn, em ghét nhất môn kế toán mặc dù điểm số môn này của em rất khá.

– Cái lão dạy kế toán ấy điệu lắm! – Linh kể – Lúc nào đến lớp cũng xịt nước hoa, đi qua muốn tắc thở! Lão mới ba mươi thôi, mà lúc nào cũng khoe cái kính Đô chề (Dolce)! Lão ấy nghiện kính Đô chề, hôm thay gọng đỏ, hôm thay gọng xanh, cái nào cũng Đô chề hết!

– Ờ thì ông ấy thích là quyền của ông ấy chứ! – Tôi nói.

– Vấn đề là ông ấy điệu! – Linh cười – Ông ấy hay dỗi lắm! Học sinh không nghe bài là dỗi, thấy người ta phản ánh dạy chưa được cũng dỗi! Tuần trước lớp tớ được phát tờ thăm dò ý kiến của sinh viên về thầy cô giáo ấy mà, ổng bị phàn nàn nhiều lắm! Thế rồi hôm sau, ổng lên dạy mà mặt cứ hầm hầm, rồi bảo lớp này năm nay trượt môn kế toán hết! Lúc ổng nói buồn cười lắm, môi cứ cong vút lên ý!

Qua lời kể của em, ông thầy nọ hiện lên một cách õng ẹo và ẻo lả. Tôi chỉ biết gật gù cho qua chứ không dám bình luận thêm về ông ta. Tôi biết nhiều thằng muốn lấy lòng gái nên hùa vào câu chuyện của cô nàng. Nhưng tôi nghĩ Linh thiên về cảm tính nhiều hơn. Em ghét môn học nên ghét luôn người dạy bộ môn đó âu cũng dễ hiểu.

Và hết chuyện học hành, tôi lại khiến Linh gợi mở ra những sở thích cá nhân. Nghe em nói, tôi thấy em có cái gì đó thật trái ngược. Em thú nhận rằng rất thích món gà rán tẩm bột nhưng lại ghét những món nhiều dầu mỡ. Em ước có thể đi du lịch khắp nơi, một năm đi ít nhất ba lần nhưng lại sợ tốn tiền. Tôi cũng phát hiện ra mỗi khi hào hứng chuyện gì đó, Linh nói không ngừng nghỉ. Nói tẹt ga luôn! Thậm chí, em nói nhiều đến mức khiến hai mắt tôi cứ díp lại. Tất nhiên đây không phải tật của riêng Linh mà cô gái nào cũng vậy cả. Theo nghiên cứu của… Tùng Teo Tóp tôi, nếu đụng đúng nọc, phụ nữ sẽ tuôn ra 2000 chữ/phút. Thật!

Nhưng có một chuyện mà tôi không bao giờ hỏi Linh, đó là những món quà mà tôi tặng em hồi cấp ba. Nghĩ lại thời đó, tôi tự thấy mình giống thằng hâm. Thằng Choác nói đúng, tặng quà kiều ấy cũng điên điên chẳng khác gì ôm đàn đứng dưới nhà gái mà hát ông ổng (không bàn những thằng hát hay như ca sĩ).

Rõ ràng Linh chẳng biết gì về những bức tranh, nếu biết, em đã nói, đã nói cho tôi nghe. Mà em không biết thì tôi cũng không muốn kể ra. Con gái thời nay chẳng còn thích những chiêu trò sến súa kiểu ấy nữa. Thôi cứ coi như là vụng dại thời trẻ vậy! – Tôi tự nhủ. Và suốt những năm tháng đại học, tôi không bao giờ hỏi em về những bức tranh, dù chỉ một lần.

Quay lại vấn đề, dù những cuộc nói chuyện giữa tôi và Linh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè. Có thể với Linh, em thấy mọi chuyện vẫn bình thường. Còn với tôi, tất cả đang đi đến cái ngưỡng giới hạn cuối cùng.

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất