Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Tự truyện của gái xấu » Phần 7

Tự truyện của gái xấu

Phần 7

Lớp 11…

Bà cô chủ nhiệm ốm nhom và có 1 điểm rất giống tôi nên được mấy đứa con trai lanh chanh gán cho cái tội là “mẹ con với cô chủ nhiệm”.

Vô lớp này với tâm lý rất sợ vì nơi đây chứa toàn cao thủ và sự ganh đua của mấy đứa nhà giàu học giỏi nhưng sự thật lại ngược lại hoàn toàn, lớp này rất đoàn kết và hòa đồng cộng thêm tính hay đùa vì bà cô là người cầm đầu (cô là người hay nói đùa nhất). Cũng chính cô là người xóa tan đám mây u ám trên đầu tôi vì cô và các bạn trong lớp thấy tôi thường ngồi 1 chỗ chẳng nói chuyện với ai (chỉ ngủ lúc giải lao hay nghỉ tiết). Thế là từ đó tôi bắt đầu mở mình ra 1 tí nhưng lâu lâu mới nói lâu lâu mới đùa.



Nhà có biến…

Lúc nhà tôi xây xong ba tôi dự định sẽ không khánh thành nhà mà chỉ làm lễ nhỏ ra mắt người trong dòng họ thôi thì công việc làm ăn của ba tôi đổ bể, không có vốn làm tiếp nên ba mẹ tôi vay mượn 2 bà dì tôi (người 1 cây, người 2 cây), lúc ấy hình như vàng 8 triệu 1 cây thì phải, nhưng mãi tới giờ vẫn chưa trả được.

Ra mắt nhà xong thì chỉ cái nhà mới xây coi như bị bỏ hoang, trông bề ngoài thì đẹp sáng láng vậy nhưng bên trong rỗng tuếch chẳng có cái gì hết kể cả bàn ghế cũng không có. Ba mẹ và chị em tôi đều ở nhà cũ. Tôi thấy vậy nên dọn đồ đạc sách vở của tôi về nhà mới và chọn 1 phòng và sắp xếp chỗ ở, ban ngày đi học về thì về nhà cũ ăn uống rồi ra nhà mới ngủ. Ban đêm ở đó ngủ 1 mình, khóa cửa trong cửa ngoài kỹ càng lắm. Cái phòng của tôi chỉ duy nhất có tôi mới được vào còn chị và em tôi tôi chẳng cho vào kể cả mẹ tôi (còn ba tôi thì ít khi ở nhà vì ba tôi ở nơi làm việc 24/24). Cái thói ích kỷ của tôi càng ngày càng quá, mỗi khi đi học thêm buổi tối về 10h thì đi cái đường ra nhà mới heo hút bóng cây rậm rạp và không bóng người mà tôi chả sợ gì cả, nhiều đêm hoặc ngày mưa gió sấm chớp ầm ầm thì đứng bên cửa sổ hoặc leo lên gác ngó ra xa xa buồn và khóc một mình (chẳng hiểu lý do, quen rồi), khóc chán mệt rồi vô phòng ngủ, ngủ dậy thì vẫn còn nhớ là mình đã khóc rồi tỏ ra quên nó đi.

Trong phòng tôi lúc nào cũng có bánh kẹo để gặm nhấm, lúc đi học thêm thì hay ghé qua cái siêu thị mới mở mua bánh chứ cái hoặc bánh con cá hoặc bánh mì ngọt và kẹo về cất vô thùng đựng sách vở, lâu lâu muốn ăn thì lôi ra ăn, có khi để quên trong đó bánh mì ngọt lên mốc thì tiếc nhưng cũng đành vứt đi.



Suýt bị rắn cắn…

Buổi trưa hôm ấy thấy trời oi quá nên chui vào phòng dưới nhà ngang kia ngủ. Thân nhiệt tôi thấp nên rất hiếm khi ngủ quạt, chỉ khi trời sắp mưa mới thấy nóng thôi. Lúc ấy chỉ mỗi phòng đó có cái giường với chiếc chiếu mà lúc trước mẹ tôi nhờ người khiêng ra để ngủ canh nhà đang xây.

Nằm đó ngủ khoảng 3h mấy tôi tỉnh dậy, mắt lờ mờ nghe trước nhà có mẹ tôi với bà buôn lúa đang nói chuyện thì tôi cuốn chiếu lại đi ra nghe sao, nhưng ai ngờ cuốn chiếc chiếu lên tôi thấy con rắn hổ mây gì đó nằm cuộn tròn ở đó, tôi vội thả tay chạy ra vừa chạy vừa hét, mẹ tôi nghe thấy thì từ ngoài hè mở cửa xông vào “có chuyện gì vậy con?”, Tôi cà lăm nói “có… con… rắn ở dưới chiếu”, mẹ tôi cũng hoảng rồi kêu mấy ông bên hàng xóm qua đánh rắn hộ. Cuối cùng nó cũng chết. Từ đấy tôi đề phòng hơn, không ngờ tôi đã ngủ chung với rắn mà không hay biết gì, may mà nó không cắn chứ không là tiêu rồi. Bên phòng tôi thì chỉ có chiếc chiếu trải dưới gạch bông với cái mùng bằng lồng bàn to tướng, án hết cả phòng thôi, lúc nào cũng khóa chặt cửa im ỉm, cửa sổ cũng chả dám mở vì nó đối diện với cái hàng rào rậm rạp.



Công việc của tôi…

Lúc ấy nhà có nuôi bò và trồng cỏ voi ở trong vườn nhà mới, nên nhiệm vụ của tôi là chiều chiều phải đi cắt cỏ rồi chở về nhà cũ. Giờ nghĩ lại thấy lúc đó tôi khỏe kinh khủng, 1 bó cỏ nặng mười mấy ký nhưng rườm rà, mà mỗi bữa phải cắt 2 bó rồi chất lên xe chở về, nếu đi xe đạp thì dắt, còn xe máy thì chở. Có lúc 2 bó cỏ bị nghiêng nên khi lên 2 cái dốc ở nhà cũ cả xe và người như muốn cất bật ngửa ra sau nhưng may ta tôi dọt ra khỏi xe trước khi nó cất.

Có lúc nhà trường dở hơi cho kiểm tra tập trung vào buổi chiều (tôi học buổi sáng), làm cho tôi trưa tròng bóng phải đi cắt cỏ (không đi thì bò đói tội nghiệp, không thì mẹ tôi cắt nhưng thấy mẹ bận nhiều việc quá rồi) rồi chở về, lúc ấy 2h rồi vì vừa cắt cỏ vừa phải dọn cỏ bụi xung quanh cho nó sạch thì cỏ voi nó mới lên tốt được. Về chuẩn bị đi thi và tranh thủ đạp xe lên trường thì các bạn đã vô thi quá 5 phút rồi, phải năn nỉ thầy cô mới được vô thi. Một vố hú hồn, chẳng hiểu sao cái môn Hóa ấy cũng được 8 điểm (tôi dốt hóa, cũng chưa bao giờ đi học thêm môn này).



Môn Lý…

Mới nửa đầu học kỳ 1 thì đột nhiên bà cô dạy Lý lôi cái bảng điểm năm ngoái của cả lớp ra dò từ trên xuống dưới, thế là bả bắt tất cả những đứa có kết quả trên 8 phẩy đi thi học sinh giỏi cấp trường – nói học sinh giỏi nhưng ai cũng biết là cái chữ “giỏi” ấy đang ở trong 1 ngôi trường bán công thôi. Trong đám đi thi ấy có tôi, đúng là hoảng vô cùng, từ nhỏ tới giờ học như trâu bò mà giờ kêu đi thi – chắc là trêu ngươi đây. Tự nhiên tôi đứng lên phản biện lại với cái lý do là tôi không đi nhưng bà cô dạy Lý bảo là trường bắt buộc phải đi nếu ai không đi thì sẽ vi phạm nội quy, mà vi phạm nội quy thì các em biết rồi đấy. Thôi thì kệ nó vậy, đi cho có chứng có lệ.

Ngày thi ấy tự nhiên nó lại lòi ra trúng cái dạng mà tôi thích mới ác “con lắc đơn”, thế mà tôi cũng cặm cụi làm cho được, mấy cái nội dung kia thì không nhớ rõ là tôi đã làm như thế nào nữa. Kết quả là có 1 giải nhì, giải 3 với nhiều giải khuyến khích, không có giải nhất và tôi nằm trong diện khuyến khích ấy. Cuối năm trường thưởng cho cái giấy khen về môn ấy với 30k – ngày ấy 30k thấy cũng to nên cũng mừng, mấy đứa được giải ba tới 50k cơ, còn mừng hơn, thế là ăn mừng và đi siêu thị mua bánh kẹo về ăn.



Môn Toán…

Cô chủ nhiệm tôi dạy môn này nên bọn tôi được dạy dỗ rất nhiệt tình, cách trình bày rất bài bản. Cô uốn nắn ngay như trẻ lớp 1 là mỗi em khi học môn của cô thì phải sắm 1 cuốn vở kẻ ngang như giấy thi í, để làm bài tập cho quen với cách viết, mai mốt đi thi tốt nghiệp. Nhờ cô mà môn Toán của tôi khá lên rất nhiều, học kỳ 2 mấy bài toán liên quan đến “lim” tôi thường đạt điểm cao và tôi là người có điểm môn này cao nhất lớp ở học kỳ 2, do kỳ 1 thấp nên cũng chả cao mấy.



Thầy dạy văn…

Ông thầy khá già và được bọn trong lớp gọi là ông thầy lựu đạn vì có cái kiểu dò bài rất kỳ cục. Thầy viết văn rất kỹ, môn văn học ấy, học sinh phải viết cho đúng từng câu từng chữ để về nhà học thuộc hôm sau thầy dò bài. Vì là lớp tự nhiên nên mấy môn xã hội ít được chú trọng, mỗi lần thầy dò bài là mỗi lần cực hình đối với cả lớp, nhất là mấy đứa con trai. Thầy kêu trúng tên ai là cả lớp ở dưới cười thầm và nói khẽ “số mày xui rồi nhé, ăn ở thất đức quá đây mà”, hễ không thuộc bài là thầy cho 0 điểm liền, còn nếu thuộc thì thầy cho 8 điểm. Có đứa tự tin quá bảo ” tao kiểm tra bị 0 điểm rồi nên chả cần học bài làm gì nữa”, thế mà hôm sau thấy lại kêu tiếp tên nó và kết quả là không thuộc thầy lại cho 0 điểm tiếp, có đứa tới 5 con 0 điểm trong sổ lận. Và lần sau thầy dò bài thì nó lại xung phong lên trả bài để mong thầy xóa bớt 1 con 0 (mỗi lần trả được bài thì thầy xóa đi 1 con 0), buồn buồn thì thầy kêu đứa xung phong nhưng zui zui thì thầy lại kêu đứa khác nên mới chết chứ.

Mấy đứa ngồi ở dưới lí nhí “ông thầy lựu đạn này ghê thật, ổng quăng bom mà mình chẳng xác định được tọa độ rơi gì cả, toàn rơi nhầm vị trí “. Mỗi lần thầy vô lớp mà lôi sổ điểm ra xem là cả bọn ngồi dưới thót tim, lúc thầy xếp sổ lại và cất vào cặp là cả lớp đều thở phảo ” mừng quá, thoát rồi, hôm nay thầy không dò bài “. Có khi đề văn cuối kỳ thầy cho lớp tôi biết trước đề (vì lớp tự nhiên nên thầy ưu tiên) nhưng vẫn có nhiều người bị điểm thấp.

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất