“ Ai biết được, nhưng mà…”
Liên Kiều hơi nhíu mày, nói: “ Ngược lại vài ngày nay tớ cũng không thấy Cung Quý Dương, cũng không biết anh ấy đang làm cái gì nữa.”
Thế nhưng anh cũng không tới trưởng tìm mình? Chẳng lẽ anh biết…. Hoàng Phủ Ngạn Tước đến Hongkong?
Phỉ nhi bưng miệng cười nói: “Xem ra Liên Kiều của chúng ta cũng tương tư nha!”
( chém nhé)
Phỉ Nhi cũng không khó nhìn ra tâm tư Liên Kiều, tiểu nha đầu này luôn đơn thuần đến ngốc, nếu không phải đã thích Cung tiên sinh kia, thì sao lúc nào cũng đem tên anh ta bên cửa miệng, tùy lúc có thể nói ra? Trước kia cô ấy chưa từng như vậy.
Liên Kiều nghe vậ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng hồng lên, lập tức gắt gỏng: “ Phỉ Nhi, cậu nói gì đó, cái gì mà tương tư, tớ không hiểu cậu đang nói cái gì cả?”
Phỉ Nhi thật là đáng ghét, vô duyên vô cớ lại nói thế khiến mình đỏ mặt, cô đương nhiên là muốn phản đối, nhưng mà…
Vì sao tim mình lại đập mạnh khi nghe câu nói của cô ấy?
“ Thật sự là không hiểu nổi nha? Liên kiều, cậu đỏ mặt kìa!” Phỉ nhi cố ý giễu cợt cô.
“ Tớ nào có đỏ mặt? Không đỏ đâu.” Liên Kiều sống chết cũng không thừa nhận.
“Còn nói không có? Cũng đã đỏ như lòng đỏ trứng gà rồi.” Phỉ Nhi còn cố ý sờ sờ mặt cô.
Ngay lúc hai người đang ầm ĩ , hiệu trưởng giơ tay lên ý bảo mọi người yên tĩnh chút, sau đó cầm microphone hưng phấn nói: “ Hôm nay trường chúng ta rất vinh hạnh được nghênh đón tổng giám đốc Cung thị, một trong tứ đại tài phiệt đích thân tới thăm trường chúng ta, hôm nay ngài ấy sẽ dựa vào danh sách sinh viên trong tay mình để lựa chọn ra người may mắn, xin một tràng vỗ tay cho Tổng giám đốc Cung thị…. Cung Quý Dương tiên sinh, xin mời…”
Ngay tại hai người vui đùa ầm ĩ gian, hiệu trưởng giơ lên tay ý bảo dưới đài an tĩnh chút, sau đó đối với microphone hưng phấn mà nói rằng:
Hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố, sau đó bày ra tư thế “ Xin mời”.
Đưới đài, tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét vang lên như sấm
Trong mắt Liên Kiều cũng mang theo sự chờ mong cùng ý cười nhẹ, thì ra là Cung Quý Dương tới trường học, lần này không giống với lần trước, anh thế nhưng lại tuyên bố thân phận của mình ở một nơi như thế này.
Đang bị sự hưng phấn bao quanh mình nên cô không có chú ý tới bộ mặt ảm đạm của Phỉ Nhi đang đứng bên cạnh mình, kì thật người cô hi vọng gặp không phải “ Cung Quý Dương” mà là Hoàng” Phủ Ngạn Tước “ người đã bị Liên Kiều chỉnh đến thảm kia cơ.
Phỉ Nhi không tin những gì Liên Kiều nói dù chỉ một chút, nha đầu đơn thuần như vậy, đường đường là một tứ đại tài phiệt làm sao lại đi nhảy lầu được, nhưng lại biến thành quỷ? Nghĩ gì cũng thấy rất buồn cười đi.
Kỳ thật, lúc nãy khi hiệu trưởng vừa mới tuyên bố xong, Phỉ NHi và Liên Kiều còn đang cười nói, nhưng tim lại đập rất nhanh, cô rất muốn nhìn thấy người đàn ông kia, nhìn bóng dáng cao lớn anh tuấn, nhìn đến nụ cười bên môi tà mị của người đàn ông này.
Tuy rằng cô cũng chỉ nhìn qua anh ta một lần, nhưng hôm nay,lúc “Hoàng Phủ Ngạn Tước” đi qua mình , mùi Long Đản Hương nam tính vây quanh cô, khiến cô bắt đầu trầm luân trong mùi hương ấy.
Phỉ nhi biết, cô không thể! Cô làm sao có thể thích vị hôn phu của Liên Kiều, yêu người đàn ông cao cao tại thượng kia.
“Phỉ Nhi, cậu làm sao thế?”
Liên Kiều phát hiện ra Phỉ Nhi có chút khác thường, chỉ thấy ánh mắt cô ấy nhẹ nhíu lại, tựa như có tâm sự gì đó.
“A? Không, không có gì…”
Phỉ Nhi nhất thời khẩn trương, lắp ba lắp bắp sau đó mới vội vàng phản ứng lại, “ Ai nha, cậu khẩn trương cái gì, cậu xem, vừa rồi cậu vừa nhắc tới Cung tiên sinh, nhất định anh ta sẽ… a!
Cô còn chưa nói xong, một tiếng than đầy sợ hãi từ cổ họng liền phát ra, đôi mắt đã trừng to đến cực đại, như là nhìn thấy cái gì vô cùng khiếρ sợ vậy.
“ Cậu làm sao vậy?”
Liên Kiều bị bộ dạng này của cô dọa rồi, vội vàng nhìn theo ánh mắt Phỉ Nhi, ngay sau đó, thân mình nhỏ xinh cũng ngây ngẩn…
Cô, tậm chí một tiếng kêu sợ hãi cũng không có, nhất thời giống như bị điểm huyệt vậy, đứng im bất động.
Từng tràng vỗ tay vang lên, ánh đèn sân khấu phản chiếu bóng dáng người đàn ông đẹp đẽ quý phái, thân hình anh cao lớn, nhất cử nhất động đều mang theo khí thế, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt đào hoa khẽ dời, bên môi ý cười tà mị, một vẻ mặt bất cần đời, giống như tất cả trên thế giới đều đặt trong sự khống chế của anh ta vậy, toàn thân anh ta tản ra một khí thế lạnh băng bức người, tựa hồ trời sinh anh ta đã là một bậc vương giả, tất cả mọi người đều phải phục tùng anh ta vậy.
Đây là Cung quý dương, không hơn không kém , tài phiệt tổng giám đốc Cung thị
Lại một trận tiếng thét vang lên, Cung Quý Dương ngồi ở vị trí chủ tịch, con ngươi đen láy cùng ý cười tà mị quét về phía các sinh viên dưới đài, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, chuẩn xác dừng lại tại khuôn mặt nhỏ nhắn mê li của Liên Kiều.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc như cọc gỗ của cô, khóe môi anh ta không kiên nhẫn bèn hơi gợi lên.
Tốt lắm, đây chính là hiệu quả mà anh ta mong muốn.”
“Các vị đồng học, mọi người khỏe chứ…”
Một lát sau, ánh mắt anh ta dời khỏi gương mặt Liên Kiều, thong thả mở miêng, giọng nói tao nhã trầm thấp qua micro động lòng bao nữ sinh…
“Thật là cao hứng hôm nay có thể gặp mặt các bạn, tôi là Tài phiệt Tổng giám đốc Cung thị…. Cung Quý Dương..”
( k biết thế nào cho thuận)
Tất cả sinh viên đều nín thở, các nữ sinh tim đập nhanh , mặt đỏ gay gắt.
Một câu “Tôi là tài phiệt tổng giám đốc Cung thị Cung Quý Dương” lập tức khiến Liên Kiều bừng tỉnh, cô vương tay , run rẩy chỉ người đàn ông trên đài kia, lắp ba lắp bắp nói với Phỉ Nhi:
“ Hắn, hắn sao lại là Cung Quý Dương? Phỉ NHi, này, chuyện này là sao? Hắn không phải Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngạn Tước sao? Còn có… không phải hắn đã chết sao?”
Vô cùng khiếρ sợ đã khiến cô không kịp tự hỏi bản thân mình, đôi mắt mở to cực đại, chân tướng này thật giống như quỷ vậy.