Cô cố ý tỏ vẻ thần bí đi tới gần Judie, vẻ châm chọc nói: “ Tối nay chắc gặp ác mộng nha.”
“Cô… ”
Hai má Judie có chút nóng lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại, cô khịt mũi nói: “ Tôi còn chưa nói cho cô, một tiểu nha đầu như cô, làm sao có thể biết trang điểm là cái gì, cô cho là ai cũng giống như cô, không trang điểm đã đi gặp người khác, thật là buồn cười.”
Liên Kiều không giận ngược lại còn cười, cô nhún vai một cái, cố ý nghe Judie nói tiếp, ra chiều đang suy nghĩ gì đó…
“ Đúng nha, trên thế giới này chỉ có phụ nữ sở hữu sắc đẹp tự nhiên mới dám không trang điểm đi ra ngoài nha..”
Cô cố ý hỏi Judie, ám chỉ người kia chỉ biết dùng đồ trang điểm và trang sức nên trông khuôn mặt cô ta trông như cái bình hoa vậy.
“ Cô, cô dám chửi tôi?”
Judie tức hộc máu, Liên Kiều này miệng lưỡi sắc bén, lần này càng khiến cô ta càng thêm phẫn hận thôi.
“ Ai nha? Tôi chửi cô à? Ai nghe thấy? Các người nghe thấy sao?”
Liên Kiều hưng phấn dạt dào nhìn khuôn mặt chát đầy mỹ phẩm của Judie , chỉ còn kém nói cho cô ta biết phấn trên mặt cô ta đã sắp bung ra thôi.
Phỉ Nhi thật sự không muốn để Liên Kiều gây thêm tai vạ gì, liền bước lên phía trước giữ chặt cánh tay cô, nhẹ giọng nói: “ Đi nhanh đi, không muộn bây giờ.”
“ Đúng a, Liên Kiều, không còn nhiều thời gian nữa.”
Lăng Trang cũng tiến lên nhắc nhở.
Cãi nhau với Judie có cái gì tốt đâu, lần nào cũng thế này, lại khiến tâm tình không thoải mái.
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “ Ai, thế à, lần này vẫn còn cậy mạnh à, thật sự là đáng ghét.”
“ này, xu nha đầu, cô nói gì?”
Judie trừng to mắt, vô cùng tức giận.
” Thế nào? Cô muốn nghe à?”
Liên Kiều mở to mắt, vẫn mang bộ dáng nghịch ngợm mà nói: “ Tôi nói a… a, gián…”
Liên Kiều mắt to cơ Linh Địa đi dạo, sau đó nghịch ngợm trên mặt đất trước Thanh Thanh cổ họng nói rằng: “Ta là nói a… a, con gián a… ”
Cô cố ý hô to bên tai Judie.
“ Gián…”
“A… chỗ nào? A… ”
Judie theo bản năng hét ầm lên, một mình nhảy dựng tới ngã xuống đất, sợ tới mức chân tay đều mềm nhũn, khiến cho mấy người bạn đi bên cạnh cô ta…. cũng sợ như chim lạc. ( chém )
“ A, trên tóc cô nha, con gián thật to nha.”
Liên Kiều hô to gọi nhỏ rồi hét lên,ra chiều bộ dáng của một tiểu quỷ tinh quái.
“A… ”
Judie nghe vậy cảm thấy sắp điên rồi, vội vàng đưa tay lên đầu: “ này, các người mau tới hỗ trợ đi.”
Mấy người bạn đứng bên cạnh cô ta vừa nghe thấy Liên Kiều hô đều sợ tới mức chạy đi chỗ khác, mà Judie cũng chạy theo sau.
“Ha ha… ha ha, chết cười nha! Ai nha, đau bụng quá.”
Hai tay Liên Kiều ôm bụng, cô cười quên trời quên đất.
( chỗ này ta chém )
Ngay từ lần trước ở hội trường, Liên Kiều bắt gián dọa Judie, sau đó cô ta liền bị ảnh hưởng , chỉ cần nhìn thấy gián là cô như gặp quỷ vậy, cho dù là nghe thấy tiếng “ Con gián” cũng khiến cô ta mất hồn mất vía.
Phỉ nhi nhìn Liên Kiều cười đến độ sắp long trời lờ đất, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Cậu thật sự là nháo đủ rồi, đừng dọa con bé đó nữa, lần trước nó đã bị cậu dọa cho đến phát bệnh rồi.”
“ Đúng nha, Liên Kiều, mấy người bạn đi cùng cô cùng đồng thanh nói, khuyên cô không nên gây chuyện với Judie nữa.” Trong lòng Tần Hinh vẫn còn sợ hãi nhìn theo bóng dáng Judie đang chạy như điên kia, tiến lên nói với Liên Kiều.
“Hừ!”
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo cô ta tự nhiên trêu chọc tớ, hôm nay tớ đã từ bi lắm rồi mới buông tha cô ta, nếu lần sau cô ta còn chưa nhớ đời, nhất định tớ sẽ hung hăng giáo huấn cô ta, hơn nữa, tập trung sinh viên rất buồn tẻ, nếu không tìm chút gì vui thú để làm thì không có ý nghĩa rồi.”
Nói xong, cô nghênh ngang đi tới hướng lễ đài, bỏ lại cả ba người đứng nhìn nhau.
Lễ đường to như vậy mà nghiên cứu sinh ngồi chật kín, nhưng mà không hẳn là tất cả các khoa ngành khác nhau trong trường, nếu không cả cái lễ đường này cũng không đủ sức chứa, việc này phải thông qua việc chọn lựa của giáo viên rồi.
Phía giáo viên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Liên Kiều nhíu mày, bộ mặt oán giận nhìn Phỉ Nhi đã kéo mình tới quá sớm, cô còn chưa trêu đùa Judie đủ, nên ra chiều bực tức, Phỉ Nhi liền nhìn thấy đoàn người vội vã chạy lại, sau đó lại quay sang nhìn Liên Kiều, trong mắt cô ấy vẫn còn mang theo lửa giận.
( Khổ thân Hoàng Phủ Ngạn Tước sau này)
Liên Kiều che miệng cười, nghĩ đến bộ dáng nực cười của Judie vừa rồi khiến cô thấy buồn cười đến cực điểm.
Đang lúc cô vẫn còn đang cảm thấy vô cùng vui vẻ, cả lễ đường đnag ồn ào lập tức yên lặng, trên lễ đường, hiệu trưởng xuất hiện.
“ Các em sinh viên, mời các em yên lặng một lát…” Trợ lí hiệu trưởng đi tới nói.
Tất cả các sinh viên nhìn Hiệu trưởng đang đứng trên đài, không biết ông sẽ tuyên bố chuyện gì.
Nhìn thấy bên dưới đã ổn định trật tự, hiệu trưởng vừa lòng cười nói: “ Như các bạn cũng đã nhìn thấy, mọi người ngồi ở đây đều là những sinh viên giỏi nhiều mặt ở các khoa ngành khác nhau, tất cả đều là sinh viên của trưởng quốc tế nổi danh nhất của Cảng ( Hongkong), đều là nhân tài ưu tú, hôm nay tôi muốn thông báo cho các bạn một tin tốt, Tứ đại tài phiệt nổi tiếng thế giới sẽ tuyển một trợ lí từ trong số các bạn, nhân dịp mấy ngày nghỉ sẽ tiến hành tuyển chọn, các bạn sẽ có cơ hội tham dự cuộc tuyển chọn này, đương nhiên, cuộc tuyển chọn lần này sẽ không phân biệt khoa ngành, hệ nào, cũng không phân biệt nam nữ, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn họ đề ra, thì cơ hội cho các bạn là như nhau.!
Hiệu trưởng vừa dứt lời, dưới đài như nổ tung , mọi người bàn tán sôi nổi, tất cả đang rất kich động, nhất là sinh viên nữ, ai cũng muốn mình được tiếp xúc với tứ đại tài phiệt.
Chỉ có Liên Kiều , trên mặt cô không có bất cứ biểu tình nào, còn khinh thường nói: “ thật là, tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là có liên quan tới tứ đại tài phiệt, nhàm chán.”