” Tớ đối với những chuyện ma quỷ thần thánh, không giống như cậu xem truyện trinh thám, tớ từ chối cho ý kiến, nhưng mà cậu nghĩ ngợi nhiều như thế, nhìn xem đồng hồ xem , phải đi học rồi.
Liên Kiều nhún nhún vai, cô từ trên giường đứng lên, tình thần càng thêm hăng hái nói rằng: “ Bất kể như thế nào, nhất định tớ phải cứu vớt linh hồn của hắn, tớ phải đi tố giác âm mưu đáng sợ này.”
Phỉ nhi nhìn bộ dáng của cô, thật sự là không chịu nổi nữa, lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
“ Thật là mệt muốn chết , lời này của cậu nếu như đến tai hiệu trưởng, nhất định sẽ chết nha.”
“Uy, Phỉ Nhi, tớ nói sự thật nha.”
Liên Kiều buông chăn ra, đi tới trước mặt Phỉ Nhi, nhỏ giọng nói: “ Ngày hôm nay tớ đã nhìn thấy chi tiết bộ dáng thi thể ấy rồi.”
“ Thấy cái gì?”
Phỉ nhi trừng mắt to hỏi, Liên Kiều bộ dạng thần bí cười hề hề quả thực rất dọa người.
Liên Kiều ghé sát vào lỗ tai Phỉ NHi, chậm rãi nói: “ Thi thể này trúng giáng đầu thuật.”
“Cái gì?” Phỉ Nhi hét lên một tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng lại.
Thật hay giả?
Giáng đầu thuật? Tại sao cái này lại xuất hiện ở trong trường vậy?
Liên Kiều cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, bộ dáng nghịch ngợm thường ngày đã không còn, mặt mày nghiêm túc khiến người khác cũng phải hoang mang.
Người ấy như thế nào lại trúng giáng đầu thuật?
Còn có, bị trúng giáng đầu thuật trước hay sau khi chết?
Nếu mà chết trước, thì hoàn hảo, nhưng, nếu mà là sau khi chết…
Thi thể sau khi chết nếu như trúng giáng đầu thuật, thì được gọi là “ Thi hàng”, cũng chính là do ám chiêu thuật của giáng đầu thuật được thực hiện trên thi thể, cứ thế, chuyện này cũng rất phức tạp để giải thích.
( chả hiểu gì luôn)
Phỉ Nhi cũng bị vẻ mặt của Liên Kiều dọa sợ, cô không có tư cách, cũng không có lí do gì để tranh luận với Liên Kiều, bởi vì cô biết, gia tộc của Liên Kiều chính là gia tộc tinh thông giáng đầu thuật và bói toán, cho nên nếu nói trúng giáng đầu thuật thì nhất định là như vậy.
Như vậy, tối hôm qua cô ấy nói đã trông thấy ma quỷ chẳng lẽ là thật…
Phỉ nhi nhắm mắt lại, cô thật sự không dám tưởng tượng!
Không khí trong phòng ngủ dần trở nên quỷ dị, Lăng Trang cùng Tần Hinh đẩy cửa bước vào, hai người đã ăn xong điểm tâm về phòng, thấy Phỉ Nhi và Liên Kiều cả hai cùng mang vẻ mặt hết sức ngưng trọng, trông có vẻ kí quái.
Lăng Trang đi lên trước, quan tâm hỏi : “Hai người các cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Phỉ nhi há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, cô không biết nên nói như thế nào, mà nhất thời Liên Kiều cũng không biết giải thích thế nào với hai người bọn họ.
Tần hinh thấy thế , bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ trên vai hai người nói:
“Hắc, tớ nói hai người các cậu đừng có trừng mắt to mắt nhỏ nhìn bọn tớ, nhanh đi mau.”
“Đi đâu vậy?”
Liên Kiều và Phỉ nhi đồng thanh hỏi.
Lăng Trang cười nói: “ Sau khi gặp hai cậu thật sự là tớ quên mất , sáng nay được nghỉ học, sinh viên các khoa đều tới hội trường số 1 tập hợp, hình như có chuyện gì quan trọng.”
Đôi mắt Liên Kiều tràn ngập sự nghi hoặc , cô nhìn Phỉ Nhi, nhẹ giọng nói: “ Chẳng lẽ giáo viên muốn nói với chúng ta một chút về chuyện thi thể nhảy lầu kia?”
Phỉ Nhi nhún vai nói: “Không biết, ai mà đoán được, nhưng mà…”
Cô thâm sâu nhìn Liên Kiều nói:
“ Cậu phải nhớ kĩ, lần tập trung này không nên gây rắc rối như lần trước, bọn mình không muốn bị liên lụy đâu.”
Liên Kiều bĩu môi, bộ dạng thấy hợp lí hợp tình nói: “ Chỉ cần cây đu đủ kia không chêu chọc mình, mình cũng không thèm động tới cô ta.”
Lăng Trang và Tần Hinh hai người đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, hôm nay tiểu tổ tông này đừng làm ra chuyện gì sai lầm nha.
※※※※※※※※
Hội trường vô cùng náo nhiệt, tốp năm top ba kết thành từng đoàn, từng lớp từng lớp sinh viên các khoa các hệ khác nhau cùng tươi cười hớn hở tiến về hội trường, dường như tất cả đã quên đi sự kiện nhảy lầu chỉ nghe đã thấy rợn người vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Liên Kiều , Phỉ nhi và mấy người bạn cũng nhau bước tiến về phía hội trường, ngay chỗ qoẹo phải, liền chạm mặt đối thủ sống còn của Liên Kiều… Judie và một nhóm bạn của cô ta cùng xuất hiện.
Hôm nay Judie mặc quần Jean xanh được cắt may khéo léo khiến cô ta trở nên cao ngạo không thể nghi ngờ, nhưng khi cô ta gặp Liên Kiều, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạo mạn và châm biếm.
“ U a, Liên Kiều của chúng ta thật sự là càng ngày càng sành điệu nha, đúng không, đã hai mươi tuổi rồi, còn gì là thanh thuần nữa đâu, nhìn cô xem, cũng không có trang điểm nha.”
Judie vừa dứt lời, nhóm bạn đi cùng cô ta liền cười to, sắc mặt thương cảm dành cho Liên Kiều.
Liên Kiều trừng mắt liếc Judie và mấy người bạn của cô ta, lại nghĩ tới lời nói của Phỉ Nhi, vì thế nên làm như không nghe thấy gì, ngênh ngang đi lướt qua bọn họ.
Ai ngờ, Judie tựa hồ không cam tâm, cô ta bước vài bước lên chắn trước mặt Liên Kiều, vẻ ngạo mạn nói: “ Sao nào? Sợ nhìn thấy tôi sao? Đi nhanh như vậy?”
Liên Kiều dừng bước, nhìn chằm chằm Judie, cười âm hiểm…
Phỉ Nhi cùng Lăng Trang, Tần Hinh sau khi nghe được Judie nói, trong lòng không khỏi thầm hét một tiếng, Judie này thật đúng là không biết điều, dám nhạo báng Liên Kiều.
Quả nhiên, vẻ mặt Liên Kiều cực kì “ vô tội”, cô tươi cười, ra chiều sợ hãi mà rằng: “ Đúng, tôi rất sợ cô nha, nếu không tôi đi nhanh , cô sẽ chết thật thảm đấy.”
Judie thấy lí do lần này của Liên Kiều là muốn thoái thác, trong ấn tượng của cô ta Liên Kiều luôn đối lập với mình, hôm nay sao lại chịu nhún nhường thế.
“ Cô có ý gì?” Cô ta không tin Liên Kiều lại ngoan ngoãn đầu hàng như vậy.