‘Đương nhiên rồi. Liên Kiều, chị nghe kỹ lời em nói đây, mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất, chị phải nắm chặt!’ Thượng Quan Tuyền đã nghe ngóng được tin tức nên nói bằng giọng thần bí: ‘Bởi vì Dục mấy ngày nay đều sẽ lưu lại Hoàng Phủ cho nên Ngạn Tước nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Dục mà em còn nghe Dục nói nha, là Thiếu Đường bọn họ cũng từ Hy Lạp chạy đến đây, đến lúc đó trợ thủ của chị sẽ càng nhiều hơn nha.’
‘Thật sao?’ Liên Kiều mừng rỡ reo lên, gần như quên mất cổ tay đang đau. Nhưng chợt như nhớ ra điều gì …
‘Nhưng chị nói ngoại trừ Lãnh Thiên Dục ra, ba người còn lại đều có thể bị hạ Giáng Đầu, bây giờ Ngạn Tước đã bị rồi, lỡ như Quý Dương và Thiếu Đường cũng bị hạ Giáng Đầu thì biết làm thế nào?’
Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng: ‘Đây cũng là điều mọi người phân vân khi quyết định thông báo cho Quý Dương và Thiếu Đường, liên quan đến chuyện này, tốt nhất là nên thảo luận thêm thì tốt hơn.’
‘Ừm.’
Liên Kiều nhe gật đầu sau đó gương mặt hơi lộ nét tươi cười: ‘Bất luận thế nào chị cũng sẽ làm cho Ngạn Tước yêu chị lần nữa. Muốn cứu cả nhà Hoàng Phủ, trận chiến đầu tiên chính là bữa sáng này. Đi thôi, chúng ta đến đó đi.’
‘Liên Kiều, không phải chị định mặc áo ngủ đi “chiến đấu” đấy chứ? Xấu hổ lắm đấy!’ Thượng Quan Tuyền bất lựcc chỉ tay lên người Liên Kiều, thở dài một tiếng.
‘Ồ, ha ha, chị quên mất. Nhưng mà …’
Liên Kiều chợt xụ mặt xuống, nói một cách khổ sở: ‘Lúc còn ở bên cạnh Ngạn Tước, chị lúc nào cũng hồ đồ như vậy…’
‘Liên Kiều …’ Thượng Quan Tuyền cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cảnh cũ còn đây nhưng người thì …. Nói sao đây cũng là một loại dày vò.
Chính đang lúc suy nghĩ làm thế nào để nói cho Liên Kiều vơi nỗi buồn thì đã thấy cô nở nụ cười yếu ớt: ‘Kể từ hôm nay chị phải thích ứng với hoàn cảnh mới thôi. Chị đi rửa mặt thay quần áo. Em đợi chị!’
Nói xong liền chạy vọt đi.
‘Liên Kiều, tay của chị có được không đấy? Không cần gấp!’ Thượng Quan Tuyền lo lắng nói với theo.
‘Yên tâm đi!’ Tiếng Liên Kiều vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
Nghe giọng nói đầy lạc quan của cô, lòng Thượng Quan Tuyền chợt ẩn ẩn đau.
Liên Kiều trước nay vẫn thế, ở trước mặt người khác lúc nào cũng hi hi ha ha nhưng trong nội tâm nhất định rất khổ sở. Như hôm nay vậy, tuy nói cô đã hoàn toàn được khơi dậy ý chí chiến đấu nhưng thấy chồng mình ngay trước mắt mà lại thuộc về một người phụ nữ khác, loại cảm giác này … thật sự rất khó chịu nha.
Nghĩ tới đây mũi Thượng Quan Tuyền chợt chua xót, ý muốn bảo vệ cho Liên Kiều càng dâng lên mạnh mẽ trong đầu. Cô tự hứa với mình, bất luận thế nào cũng sẽ không để cho người phụ nữ kia tổn thương đến Liên Kiều!
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền càng lúc càng kiên định.
***
Không khí buổi sáng thật mát mẻ, mùi hương hoa thơm ngát thoảng bay, trên bàn ăn cũng bày biện thật nhiều hoa khiến cho tâm tình của mọi người càng thoải mái.
Phòng ăn lớn, bàn ăn cũng thật lớn. Mọi người cùng chia nhau ngồi nơi bàn ăn, nam riêng nữ riêng, đúng theo quy tắc dùng cơm thường thấy ở những gia đình quyền quý.
‘Chào buổi sáng tất cả mọi người!’
Khi Liên Kiều xuất hiện nơi cầu thang trước ánh mắt của mọi người, trên mặt cô ý cười tràn ngập, đôi mắt màu tím tuy vẫn còn có chút sưng đỏ nhưng trong trẻo như nước, xinh đẹp vô cùng.
Cô vừa cất tiếng chào vừa bước xuống cầu thang đi về phía mọi người, nhưng không hẹn mà mắt cô và mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại chạm nhau.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không được tự nhiên, thân hình hắn hơi khom xuống, giống như đang chuẩn bị đứng dậy tiến đến bên cô nhưng khi nhìn đến Thượng Quan Tuyền ở phía sau Liên Kiều, hắn lại khôi phục tư thế ngồi như cũ.
Vừa nhìn vào ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, không hiểu sao hai chân Liên Kiều như nhũn ra, cô bước hụt một bậc thang …
‘Liên Kiều chị không sao chứ?’ Thượng Quan Tuyền đúng là bị hành động của cô dọa sợ, cũng may là cô ở phía sau níu lại bằng không từ bậc thang này lăn xuống, tin rằng không chỉ có cổ tay bị trặc không đâu.
Liên Kiều thấp giọng nói: ‘Không sao!’
‘Chị làm ơn thận trọng một chút đi. Chị xem người phụ nữ kia mặt mày rạng rỡ đến thế kìa!’ Thượng Quan Tuyền làu bàu bên tai cô.
Liên Kiều nghe vậy liền hướng ánh mắt về phía Dodo, thấy nụ cười khiêu khích trên mặt cô ta, cô không kìm được nắm chặt bàn tay, bước vội xuống lầu.
‘Liên Kiều, Tiểu Tuyền, ngồi bên này!’ Hoàng Phủ Anh nhìn thấy hai người đi xuống vội mừng rỡ huơ tay.
Triển Sơ Dung cũng cười: ‘Liên Kiều tiểu thư, tối qua ngủ có ngon không?’
‘Cám ơn mẹ … ừm, bác gái, con ngủ rất ngon.’
Liên Kiều thấy cách xưng hô của mình không thoải đáng liền vội vàng cải chính lại, sau đó nói thêm: ‘Bác gái, sau này ngài gọi con là Liên Kiều là được rồi.’
‘Được.’
Nét mặt Triển Sơ Dung hiền hòa, bà nhẹ gật đầu sau đó cười nói; ‘Nhà chúng ta có hai Liên Kiều, có chút khó phân biệt nha.’
‘Mẹ …’
Lúc này Dodo mới lên tiếng, giọng ngọt như mật, ‘Vậy tạm thời gọi cô ấy là Tiểu Liên Kiều được không? Dù sao cô ấy cũng không ở đây lâu.’
‘Tiểu Liên Kiều?’ Liên Kiều bất mãn chau mày, Liên Kiều chính là Liên Kiều, còn phân lớn nhỏ làm gì?
Nhưng Triển Sơ Dung rất vừa lòng với đề xuất của Dodo, bà vỗ tay: ‘Được, ta thấy cách xưng hô này cũng rất hay, bằng không cứ gọi Liên tiểu thư này Liên tiểu thư cũng quá xa lạ đi.’
‘Bác gái, bác muốn gọi thế nào thì cứ gọi như thế.’ Liên Kiều trong lòng tức tối nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ giọng nói.
‘Được rồi được rồi, ngồi xuống cùng ăn sáng đi. Tối hôm qua thấy em ăn rất ít, bữa sáng này nhớ phải ăn nhiều một chút.’ Ngoài suy nghĩ của mọi người, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt lên tiếng, ánh mắt thâm thúy vẫn khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều.
‘Dạ!’ Liên Kiều lòng dạ rối bời trả lời hắn.
Hắn còn nhớ tối qua mình không ăn gì sao?
Mày Dodo hơi chau lại, cô ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bằng ánh mắt không vui.
‘Đến đây Liên Kiều, ngồi ở bên cạnh em này!’ Hoàng Phủ Anh vui vẻ nói.
Liên Kiều vừa định đi sang đó thì lại thấy Lãnh Thiên Dục đứng dậy.
‘Thiên Dục con sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngự Phong ngạc nhiên hỏi.
Lãnh Thiên Dục mỉm cười: ‘Bác trai, thật ngại quá, Tiểu Tuyền nha đầu này có tật xấu, lúc ăn uống nếu như không có con ở bên cạnh cô ấy nhất định sẽ ăn không ngon cho nên Liên Kiều …’
Hắn nhìn về phía Liên Kiều nói một cách đầy thâm ý: ‘Em ngồi ở chỗ của anh này, đổi vị trí cho anh.’