Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy liền cười vỗ vai Liên Kiều, nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, nếu em muốn làm quen với cả nhà họ thì tốt nhất là thẳng thắn mà nói chứ đừng nói đùa với họ nữa!’
Trong lời nói của cô, ý nhắc nhở rất rõ ràng.
Lãnh Thiên Dục cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh cũng vậy!
Mà Liên Kiều thì … nghe càng rõ ràng hơn!
Cô biết chị mình đương nhiên sẽ đứng về phía mình nhưng … lòng cô vẫn đau, đau quá nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng trước mặt mình nhưng ánh mắt ôn nhu, cử chỉ ân cần, lời nói trìu mến lại chỉ dành cho một người phụ nữ khác!
Ánh mắt Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn là không đành lòng cùng bất lực.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau mày, ngoài suy nghĩ của mọi người, hắn cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt của Liên Kiều, chậm rãi lên tiếng …
‘Thì ra … cô cũng tên là Liên Kiều?’
Liên Kiều cố dặn lòng đừng rơi lệ nữa nhưng dường như bất lực, cô hít thật sâu một hơi, cắn mạnh đôi môi anh đào, gian nan gật đầu.
‘Nha đầu!’
Ngoài suy nghĩ của mọi người, một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên môi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng hắn gọi biệt danh của cô nghe quen thuộc như trước đây hắn đã từng gọi hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
Cả người Liên Kiều đều run rẩy, đôi mắt màu tím trợn to nhìn hắn, ánh mắt long lanh, trong veo như nước suối nhìn hắn không chớp.
Mặc Di Nhiễm Dung nghi hoặc nhìn một màn này.
Còn trong mắt Dodo chợt xẹt qua một tia cảnh giác.
Không khí chợt trở nên đặc quánh.
Từ trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều như nhìn thấy lại vẻ ôn nhu trước đây, như khi … họ còn là của nhau.
Bàn tay to lớn ấm áp phủ trên mái tóc của cô, nụ cười trên môi hắn ấm áp như gom tụ hết ánh nắng của thế giới trên môi khiến cô nhất thời thất thần quên cả lên tiếng.
‘Vừa nãy có phải tôi nói chuyện lớn tiếng quá làm cô sợ hay không? Được rồi, đừng khóc nữa, bằng không mắt sưng lên hết thì không đẹp đâu!’
Nói xong bàn tay hắn nhẹ dời xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay mang theo một sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra, giúp cô lau nước mắt.
Động tác này hắn làm cực kỳ liền mạch lưu loát giống như trước đây đã từng làm rất nhiều lần, hết sức quen thay.
Vành mắt Liên Kiều đỏ hồng vẫn nhìn hắn không chớp, cô cố nén ý muốn tiến đến ôm chặt hắn vào lòng hệt như trước đây, không chút cố kỵ mà hưởng thụ sự ấm áp và cảm giác an toàn mà hắn mang đến cho mình.
Nhưng …
‘Ngạn Tước, anh đang làm gì vậy?’
Dodo thấy tình hình không ổn liền vươn tay không chút dấu vết giữ chặt tay Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó kéo hắn về bên cạnh mình, nét mặt đầy bất mãn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô làm vậy hơi sửng sốt sau đó mỉm cười: ‘Anh chỉ không muốn nhìn thấy nha đầu kia khóc thôi!’
‘Anh …’ Lòng Dodo càng cảm thấy bất an.
Không chỉ có cô, ngay cả những người khác trong nhà Hoàng Phủ cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, anh hai chỉ là lần đầu tiên gặp nha đầu này thôi mà, sao lại tình cảm tràn trề thế kia.
‘Anh hai, anh tiêu rồi. Trước mặt chị dâu mà anh dám thân thiết với người phụ nữ khác, cẩn thận đấy nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Đình trêu hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng cười ha ha một tràng: ‘Nhìn anh Lãnh nhà người ta kìa, nụ cười chỉ có thể dành riêng cho Tiểu Tuyền mà thôi, anh hai!’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Nhóc con, chẳng lẽ anh chưa từng cười với em sao?’
‘Được rồi mà anh Lãnh. Em chỉ là nêu một cái ví dụ vậy thôi, mục đích chỉ là muốn anh hai em chuyên tâm một tí bằng không Liên Kiều nhà chúng em sẽ ghen chết mất!’ Hoàng Phủ Ngạn Ngự vẫn nói bằng giọng đùa pha.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười lắc đầu, ‘Tiểu tử này nói chuyện cũng thích khoa trương quá đi. Đúng rồi Thiên Dục, lần này đến đừng ở trong khách sạn làm gì, phòng mình đã ra lệnh cho quản gia thu xếp xong rồi. Nếu còn phản đối nữa chính là quá khách sáo với mình rồi, nghe rõ chưa?’
Lãnh Thiên Dục nhún vai: ‘Nếu đã vậy, cung kính chẳng bằng tuân mệnh! Mình cũng rất nhớ hầm rượu quý của bác trai!’
‘Ha ha, Thiên Dục, thói quen thích uống rượu mạnh của con vẫn không thay đổi nha. Bác trai bây giờ già rồi, chắc là không thể uống bằng con rồi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười sảng khoái nói.
‘Không đâu bác trai. Nhìn bác thân thể tráng kiện như vậy, cháu chỉ đành nhận thua thôi!’ Lãnh Thiên Dục trước giờ đối với bậc trưởng bối vẫn luôn khiêm tốn nghiêm cẩn.
‘Mọi người xem, vừa mới gặp mặt sao lại nói đến rượu chè làm gì. Để người ngoài nghe được thì còn ra thể thống gì. Nếu đồn ra ngoài không phải sẽ bị người ta nói là người chấp chưởng của tứ đại tài phiệt toàn là tửu quỷ không sao!’
Triển Sơ Dung tuy lên tiếng quở trách nhưng nụ cười trên môi vẫn không khép, bà trước giờ vẫn hy vọng trong nhà luôn náo nhiệt, vụi vẻ nhất là khi thấy mấy người trẻ tuổi tụ họp lại với nhau.
‘Hôm nay Anh Anh cũng trở về, chúng ta cũng nên chúc mừng một phen chứ. Đúng rồi nha đầu, con cũng đừng đi nha, thuận tiện cũng gọi Ngạn Thương về cùng nhau ăn cơm đoàn viên đi, thiếu nó cũng không vui đâu!’
‘Dạ được bác gái!’ Mặc Di Nhiễm Dung cũng không định rời đi ngay, cung kính trả lời.
‘Con nha, bao giờ mới có thể gọi ta một tiếng “mẹ” thì ta sẽ càng vui hơn!’ Triển Sơ Dung rất thích cô gái này, vừa nắm tay cô vừa thân thiết nói.
Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười không nói gì.
‘Anh Ngạn Tước …’
Hoàng Phủ Anh tiến đến kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý nói: ‘Liên Kiều là bạn tốt nhất của em, để cô ấy cũng ở lại đây có được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười với cô vừa định lên tiếng thì Dodo đã chặn trước …
‘Không được!’
Lòng cô ta càng lúc càng bất an, Mặc Di Nhiễm Dung cô gái này lưu lại đây cô ta không có cách nào ngăn cản nhưng … nha đầu trước mặt mình tuyệt đối không thể lưu lại “Hoàng Phủ” được!
Bởi vì … phản ứng vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến cô ta cảm thấy cần phải đề phòng.
Hoàng Phủ Anh bất mãn trước thái độ của cô ta, chau mày nói: ‘Chị cũng quá đáng quá đi, cô ấy là bạn tốt của em hơn nữa đã giúp em không ít. Cô ấy đến đây là do em mời đến, đương nhiên là phải ở trong “Hoàng Phủ” rồi!’
‘Cô ấy là người ngoài, không tiện ở lại “Hoàng Phủ”. Em yên tâm đi, nếu cô ấy là bạn tốt của em, chị đương nhiên sẽ sắp xếp khách sạn thật tốt cho cô ấy, không đối xử tệ với cô ấy đâu!’
Thái độ của Dodo rất cường ngạnh không hề chừa lại đường nào để thương lượng, ánh mắt sắc bén không ngừng quét về phía Liên Kiều, địch ý rõ ràng.