‘Tiểu Tuyền, chị đang nghĩ Ngạn Tước có đúng là không nhận ra chị hay không? Trong “Hoàng Phủ” nhất định đã xảy ra chuyện rồi bằng không chị của chị sao lại không gọi điện thoại cho chị chứ? Hơn nữa lần trước lúc chị ấy gọi cho chị, chị chưa bao giờ cảm thấy chị ấy nghiêm túc như thế!’
‘Liên Kiều …’
Thượng Quan Tuyền không biết nên an ủi cô thế nào, cũng không nghĩ ra được ý kiến nào có thể giúp được cô, đành nói: ‘Hay là chị gọi cho chị Nhiễm Dung lần nữa xem sao?’
Liên Kiều nhẹ lắc đầu: ‘Vô ích thôi, nếu như chị ấy biết rõ ngọn nguồn câu chuyện thì đã gọi điện thoại cho chị rồi, chị nghĩ bây giờ chị ấy cũng đang đi tìm hiểu mà thôi.’
Hoàng Phủ Anh cũng bối rối, cắn môi không biết nên nói gì.
Căn phòng bị bao trùm bởi một sự im lặng đáng sợ.
Một lúc sau Liên Kiều chợt đứng bật dậy đi đến bên chiếc bàn trang điểm, ngồi xuống.
‘Liên Kiều, chị định làm gì vậy?’ Thượng Quan Tuyền bị hành động của cô làm cho giật mình, vội hỏi.
‘Chị muốn quay về. Ngay lập tức!’
Liên Kiều vừa nói vừa dỡ lớp hóa trang xuống, cho đến khi gương mặt xinh xắn của cô xuất hiện trở lại trong gương mới ngừng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.
‘Bây giờ sao?’ Thượng Quan Tuyền nhấc tay lên nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi lại.
‘Đúng, bây giờ chị phải trở về. “Hoàng Phủ” nhất định đã xảy ra chuyện, chị muốn gặp Ngạn Tước ngay!’
Liên Kiều nói xong liền vội vàng vọt vào phòng vệ sinh, rửa cho thật sạch lớp hóa trang trên mặt.
Khi hai cô gái đuổi theo cô đến phòng vệ sinh thì đã thấy Liên Kiều đứng soi chính mình trong gương, gương mặt không còn chút huyết sắc, ngón tay không ngừng run rẩy.
‘Liên Kiều …’
Đợi cô lau mặt xong, Thượng Quan Tuyền vội kéo bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, lo lắng nói: ‘Bây giờ đã muộn lắm rồi, muốn về thì cũng phải đợi chuyến bay sớm nhất ngày mai mới về được. Bây giờ chị có chạy ra phi trường thì cũng vô ích thôi.’
Rốt cuộc Liên Kiều đã không thể khống chế tâm trạng của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên đôi gò má sớm đã không còn màu hồng nhuận như trước.
‘Tiểu Tuyền, chị không thể đợi thêm một giây phút nào nữa. Nếu như Ngạn Tước thật sự xảy ra chuyện gì, chị vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình được. Chị … chị không nên rời khỏi anh ấy mới đúng.’
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh thấy cô khóc trong lòng cũng áy náy vô cùng, cô ôm chặt lấy Liên Kiều, giọng cũng nghẹn ngào: ‘Đều tại em cả, nếu như không phải em không biết nghĩ bỏ nhà đi thì sẽ không có chuyện hôm nay xảy ra.’
Hai cô gái tâm thần hoảng loạn, hoàn toàn chẳng thể nghĩ ra được điều gì ngoài tự trách bản thân.
Thượng Quan Tuyền nhìn sắc trời, thực ra qua cuộc điện thoại vừa nãy cô đã phát hiện ra có nhiều nghi vấn như vậy thì nên nghĩ đến phải trở về “Hoàng Phủ” rồi, ở “Hoàng Phủ” nhất định đã xảy ra chuyện. Nghĩ vậy cô càng thêm lo lắng.
‘Liên Kiều, nếu như tối nay chị nhất định phải trở về thì chỉ có một cách.’ Cô vừa nói vừa kéo tay Liên Kiều, dè dặt lên tiếng.
‘Cách gì?’
Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng, ‘Chỉ có cách nhờ Dục giúp thôi!’
Hai cô gái nhất thời sửng sốt đến ngây người.
***
Từ trên xuống dưới rong Lãnh gia đều nằm dưới tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, tất cả người làm và vệ sĩ ai nấy đều im như thóc, chỉ sợ lỡ như nói sai điều gì không chừng sẽ thành họa sát thân.
Cũng khó trách bọn họ tại sao lại dè dặt cẩn trọng như thế, chính vì lúc chạng vạng, mấy người vệ sĩ đi đến tường vây thì phát hiện Thủ Phán Cách Hạ kính mến của bọn họ, cũng chính là chủ nhân của Lãnh gia biệt uyển này đang nằm hôn mê bất tỉnh trên thảm cỏ. Khi họ dìu trở về thì mới phát hiện ngài ấy bị trúng đạn mê.
Kết quả sau khi kiểm tra một vòng quanh Lãnh Uyển …
Liên Kiều tiểu thư mất tích!
Hoàng Phủ Anh tiểu thư mất tích!
Ngay cả …
Tuyền tiểu thư cũng mất tích!
Đang lúc mọi người ai nấy đều hoang mang lo sợ thì chỉ có một người vẫn duy trì sự bình tĩnh, người đó chính là Lôi!
Hắn chẳng chút hốt hoảng, hoang mang nào, bình tĩnh chỉ huy người làm cùng vệ sĩ ai làm việc nấy cho đến khi … Lãnh tiên sinh tỉnh lại …
Lãnh gia thực sự trải qua một trận cuồng phong!!!
Lãnh Thiên Dục ngồi trên sofa trong phòng khách lớn, nét mặt lạnh lùng, trên cánh tay quấn quanh một băng vải trắng, do từ nhỏ đã được trải qua huấn luyện đặc biệt cùng với nhiều năm lăn lộn trong xã hội đen, đạn mê đối với hắn mà nói không có ảnh hưởng lớn, vì vậy thời gian hôn mê của hắn so với người bình thường ngắn hơn rất nhiều.
‘Đã tìm thấy người chưa?’
Giọng nói lạnh lùng của hắn như muốn đóng băng cả Lãnh Uyển, đôi mắt màu đen sắc bén như chim ưng toát ra những tia nhìn lạnh như tuyết tháng chạp.
Tất cả người làm từ trên xuống dưới ai nấy đều sợ run.
‘Cậu …’ Lãnh Thiên Dục chỉ tay vào một trong số những người vệ sĩ, lạnh giọng quát: ‘Chuyện lúc đó là thế nào?’
Người vệ sĩ vội vàng bước lên run giọng nói: ‘Lãnh tiên sinh, lúc đó mấy người chúng tôi đang đứng ở cửa khu biệt thự phụ, nhìn thấy Liên Kiều tiểu thư đang lén la lén lúc kéo một va ly hành lý, chúng tôi vội tiến đến ngăn cản nhưng hoàn toàn không ngờ cô ấy lại dùng đạn mê.
Phanh!!!
Lãnh Thiên Dục vỗ mạnh tay lên bàn như muốn phát tiết cơn giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
‘Lãnh tiên sinh, chúng tôi … chúng tôi cũng đã phái người ra ngoài đi tìm tung tích của ba vị tiểu thư nhưng mà …’
‘Bây giờ mới bắt đầu đi tìm? Đã quá muộn rồi!’
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng “hừm” một tiếng: ‘Tuyền vốn rất giỏi cải trang, nói không chừng mấy người họ đã cải trang thành những người khác, cho dù đứng trước mặt các người chưa chắc các ngươi đã nhận ra được!
‘Vậy …’
‘Ra ngoài cho tôi!’ Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục như muốn ăn thịt người.
‘Dạ …’
Những người làm và vệ sĩ ai nấy nhìn nhau, ‘Sao chứ? Chẳng lẽ Lãnh tiên sinh không muốn đi tìm người về sao?’ Nghĩ vậy nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lãnh Thiên Dục và Lôi.
Yên lặng đáng sợ!
Một lúc sau Lãnh Thiên Dục đứng dậy, đi về phía Lôi …
‘Đạn mê là cậu cho họ sao?’ Đôi mắt như chim ưng xẹt qua những tia nhìn sắc bén.
Lôi cũng không chút dấu diếm, thẳng thắn nói: ‘Tôi chỉ đưa cho Hoàng Phủ Anh tiểu thư, tin rằng đây là ý của Liên Kiều tiểu thư.’
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ nhìn Lôi một lượt từ trên xuống dưới như đánh giá, sau đó mới lạnh giọng nói: ‘Cậu muốn cười thì cứ cười đi!’
Nghĩ xem, hắn đường đường là một Thủ Phán Cách Hạ, trong bang Hắc Thủ địa vị cao trên vạn người hôm nay lại lật thuyền trong mương, trúng kế của một nha đầu, chuyện như thế này nếu truyền ra ngoài, thanh danh bao nhiêu năm nay của hắn không phải là tan thành bọt nước rồi sao?’
‘Thuộc hạ không dám!’ Lôi hơi cúi người khiêm nhường nói, tuy là nói vậy nhưng môi vẫn không theo sự khống chế của hắn mà hơi câu lên một đường cong.