‘Anh Ngạn Tước, thấy anh không sao em mừng lắm. Cha mẹ có khỏe không?’ Hoàng Phủ Anh thấy hắn không sao liền mừng rỡ nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười: ‘Anh Anh, nếu như trong lòng em vẫn còn có cha mẹ thì em nên mau chóng quay về đi. Sao lại có thể rời nhà đi lâu như vậy chứ? Em có biết cha mẹ lo lắng cho em lắm không?’
Trên mặt Hoàng Phủ Anh lộ ra nét cười ngượng ngập.
Thượng Quan Tuyền cũng mỉm cười sau đó như cảm thấy có điều gì đó là lạ cô liền chau mày lại.
Nhưng ở đâu lạ thì cô nói không được.
Ngay lúc này, Liên Kiều vội giật lấy điện thoại nói với giọng vừa vui mừng vừa kich động: ‘Ngạn Tước, anh không sao thì tốt rồi, em nhớ anh lắm đó!’
‘Cô là …?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều sau đó hỏi bằng giọng rất xa lạ.
‘Ồ?’
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Đều là kiệt tác của Tiểu Tuyền đó, hi hi, ngay cả anh cũng không nhận ra em là ai rồi. Em nghĩ Lãnh Thiên Dục cũng sẽ không nhận ra em là ai luôn.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô nhưng trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc …
‘Hi hi … xem đến ngốc rồi sao? Em nhất định phải theo Tiểu Tuyền học thuật dịch dung này mới được, như vậy anh đối với em mới luôn có cảm giác mới mẻ.’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước không có gì khác thường mới hoàn toàn yên tâm, vừa nói vừa cười trước màn hình điện thoại.
‘Chuyện này …’
‘Ngạn Tước …’ Thượng Quan Tuyền chợt lên tiếng ngắt lời hắn, cô hỏi thẳng: ‘Ngày mai khoảng mấy giờ thì anh đến Lãnh Uyển?’
‘Đi Lãnh Uyển?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghi hoặc hỏi lại: ‘Anh nào có sắp xếp chuyến đi nào đến Lãnh Uyển đâu?’
‘Gì chứ?’ Ba cô gái cùng kinh hoảng kêu lên một tiếng, nhất là Liên Kiều, cô lo lắng đến không thở nổi.
‘Anh Ngạn Tước, anh sao vậy? Anh đã gọi điện thoại đến nói với Liên Kiều là ngày mai anh sẽ đến Lãnh Uyển đích thân đó Liên Kiều về nhà mà. Sao đột nhiên lại thay đổi rồi?’ anh Lãnh đã thu xếp mọi việc ổn thỏa cả rồi.’ Hoàng Phủ Anh cũng sốt ruột lên tiếng.
‘Anh Anh? Anh thấy em ra ngoài mải chơi đến điên luôn rồi. Thứ nhất anh không có ý định đi đến Ý, thứ hai, Liên Kiều đang yên lành ở trong “Hoàng Phủ” sao anh lại phải đi đến Lãnh Uyển đón cô ấy làm gì?’ Giọng nói cùng vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói đùa.
Lời của hắn khiến ba cô gái hoàn toàn chấn động!
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều lúc này mới hoàn hồn lại, cô gọi hắn nhưng mà …
‘Được rồi, bên đây anh còn rất nhiều công vụ chưa làm xong, như vầy đi, Anh Anh, em nhớ phải mau chóng trở về nhà đừng làm phiền Tiểu Tuyền phải chăm sóc em nữa.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói nhanh mấy câu sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.
Trong phòng chợt trở nên yên lặng đến kỳ lạ, gần như mọi người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
‘Sao lại như thế chứ?’
Qua rất lâu Liên Kiều mới thì thào lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến khó chịu kia, trên mặt vẫn không giấu được vẻ hoang mang.
‘Anh Ngạn Tước sao thế nhỉ? Những lời vừa nãy anh ấy nói là có ý gì? Cái gì mà “Liên Kiều đang yên lành ở trong “Hoàng Phủ”?’ Hoàng Phủ Anh cũng chưa hết chấn động lẫn khó hiểu.
Mày của Thượng Quan Tuyền thì đã chau đến gần sát vào nhau …
‘Liên Kiều, Ngạn Tước thật khác thường!’
Thân mình Liên Kiều không tự chủ được phát run lên, ‘Đúng vậy, anh ấy … sao anh ấy lại có vẻ như không nhận ra được em chứ?’
‘Đúng đó. Vấn đề là ở chỗ đó!’
Thượng Quan Tuyền trầm ngâm suy nghĩ, ngay từ lúc bắt đầu cô đã cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ ngẫm lại đúng là có quá nhiều vấn đề.
‘Tiểu Tuyền em nói đi.’ Hoàng Phủ Anh vội vàng nói, còn Liên Kiều thì cũng đăm đăm nhìn cô như chờ cô lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền ngồi xuống sofa, chậm rãi lên tiếng phân tích: ‘Thứ nhất, điện thoại em dùng để gọi cho Ngạn Tước là điện thoại của Liên Kiều, đáng lý Ngạn Tước sau khi nhận cuộc gọi đó thì sẽ không hỏi “ai đó” chứ, giống như số điện thoại này đối với anh ấy mà nói là một con số hoàn toàn xa lạ vậy.
‘Đúng đúng đúng. Giờ chị cũng mới nhớ ra.’ Liên Kiều vội gật đầu, trên mặt ngoài vẻ lo lắng chỉ còn lại bất lực.
‘Thứ hai, anh ấy biết Anh Anh rời nhà đi nhưng xem ra anh ấy hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì cho Anh Anh cả …’
Thượng Quan Tuyền nhìn Hoàng Phủ Anh hỏi lại: ‘Ngạn Tước rất thương em, đúng ra anh ấy phải tỏ vẻ lo lắng cho em mới đúng chứ.’
‘Cái này cũng chưa chắc, không phải anh ấy sắp đến Ý sao, vậy thì có thể gặp nhau rồi.’ Hoàng Phủ Anh trả lời một cách không chắc chắn.
‘Nhưng em cũng nghe rồi đó, vừa nãy Ngạn Tước nói là anh ấy không có dự tính đi đến nước Ý đâu, đây cũng là điểm kỳ lạ thứ ba.’ Thượng Quan Tuyền cũng đầy vẻ nghi hoặc không kém gì hai người kia.
‘Có phải là … đột xuất có chuyện gì không?’
Liên Kiều cố tìm một lý do nào đó để thuyết phục chính mình nhưng cuối cùng cô phát hiện ra, căn bản là chẳng có một lời giải thích nào hợp lý cả.
Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng, ‘Những điểm này đã nói lên một vấn đề rất nghiêm trọng!’
Hoàng Phủ Anh và Liên Kiều cùng nhìn cô, chờ đợi.
Thượng Quan Tuyền sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, cô nói rành mạch từng chữ: ‘Đó chính là … Ngạn Tước thật sự cho rằng Liên Kiều không có rời nhà đi, anh ấy … không biết chúng ta đang ở bên cạnh Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Anh và Liên Kiều đều giật mình, chuyện này thật sự … quá sức tưởng tượng của hai người.
‘Chị … chị đúng là Liên Kiều mà!’ Giọng Liên Kiều đã phát run.
‘Em biết chứ, em đương nhiên biết. Nhưng mà … rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho Ngạn Tước không nhận ra Liên Kiều chứ? Tuy đã cải trang rồi nhưng anh ấy đều có thể nhận ra em và Anh Anh mà.’ Thượng Quan Tuyền cũng mơ hồ không rõ.
Hoàng Phủ Anh chợt đứng bật dậy, thét lên …
‘Em nghĩ ra rồi!’
‘Gì chứ?’ Bộ dạng Liên Kiều như sắp khóc lên.
‘Hai chị nói thử xem … có thể nào ở trong “Hoàng Phủ” đang có một Liên Kiều khác nữa không?’ Hoàng Phủ Anh lớn gan suy đoán một câu.
‘Sao lại thế được chứ?’ Liên Kiều cũng đứng bật dậy, hai mắt trừng lớn nói.
Thượng Quan Tuyền cũng không đồng ý với cách nói của cô: ‘Chuyện này nói ra như chuyện cổ tích vậy, sao lại có thể có hai Liên Kiều được chứ? Cho dù có một có gan đi mạo nhận là Liên Kiều nhưng Ngạn Tước nhìn thấy một Liên Kiều khác đang ở cùng với chúng ta chắc là phải ngạc nhiên lắm mới phải chứ, sao lại không hề có chút phản ứng nào?’
‘Đúng đó!’ Hoàng Phủ Anh ngồi lại xuống sofa, bối rối nói.
Liên Kiều không lên tiếng nhưng những ngón tay đang run rẩy cùng gương mặt trắng bệch đã cho thấy rõ nội tâm đang hoảng loạn của cô.
‘Liên Kiều, chị sao vậy?’ Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt cô có chút kỳ lạ liền lo lắng hỏi.