‘Thiếu gia!’
‘Xảy ra chuyện gì vậy?’ Lãnh Thiên Dục trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc này của vị quản gia.
‘Thiếu gia, chiều nay lúc tôi triệu tập đám người làm để phân công công việc thì phát hiện thiếu mất bốn người.’ Quản gia vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp.
‘Thiếu mất bốn người làm?’ Lãnh Thiên Dục nghi hoặc chau mày hỏi lại: ‘Phụ trách làm việc gì?’
Quản gia lập tức đáp lời; ‘Họ đều phụ trách chăm sóc Liên Kiều tiểu thư. Tôi vốn đã dặn dò họ phải chăm sóc Liên Kiều tiểu thư thật tốt, nào ngờ suốt cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng họ đâu. Với lại …’
‘Còn gì nữa?’
‘Với lại, ba người vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Liên Kiều tiểu thư cũng không thấy. Ngài nghĩ …’
Lãnh Thiên Dục nghe xong nỗi nghi hoặc trong mắt càng lúc càng đậm, hắn không trả lời quản gia mà đặt văn kiện xuống bàn, bước nhanh ra khỏi phòng.
***
‘Này Liên Kiều, chúng ta nhất định phải trèo tường mới được hay sao?’
Hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều đã nhuộm đỏ chân trời, nửa thân người của Liên Kiều đã nhoài ra ngoài bức tường bao quanh Lãnh Uyển.
Dưới chân tường là Hoàng Phủ Anh và Thượng Quan Tuyền, dưới chân họ là một đống hành lý.
‘Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ em muốn đi ra từ cửa lớn? Với hệ thống phòng vệ kia, chúng ta bị phát hiện là cái chắc.’
Liên Kiều vừa nói vừa nhìn về phía Thượng Quan Tuyền đang trèo lên, ‘Lát nữa em phụ trách nhấc hành lý lên nhé, chị sẽ ném nó ra ngoài.’
Thượng Quan Tuyền nhướng mắt nhìn về phía Liên Kiều bằng ánh mắt sùng bái: ‘Xem ra chị còn thích hợp làm sát thủ hơn em nữa. Em ở Lãnh Uyển lâu như vậy cũng không phát hiện ra là nơi tường rào này không có hệ thống phòng vệ.’
‘Hì hì, muốn ra ngoài chơi đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt rồi, nhưng đây chỉ là vô tình phát hiện mà thôi.’
Liên Kiều vẫy tay về phía Thượng Quan Tuyền, ‘Nhưng mà Tiểu Tuyền, em nhất định phải đứng về phía chị.’
‘Yên tâm đi, em cũng muốn ra ngoài chơi mà. Như vậy cũng rất kich thích đó, nhưng mà … Liên Kiều này, em thấy vẫn là để em xử lý đống hành lý này cho, dù sao đây cũng là sở trường của em.’ Thượng Quan Tuyền nhìn thân thể yếu ớt của cô, không kìm được lo lắng nói.
Liên Kiều xua tay từ chối ngay: ‘Không được, em phải bảo vệ bọn chị mà, lỡ như có vệ sĩ chạy qua đây ít ra em còn chặn họ lại được. Haizzz, thực ra chị cũng không muốn thế đâu, có trách thì trách Lãnh Thiên Dục trông chừng chúng ta quá chặt kìa. Ngạn Tước ngày mai đã đến rồi, nếu như hôm nay không tranh thủ ra ngoài chơi, đợi đến tối mai thì không còn cơ hội nữa. Tiểu Tuyền, Lãnh Thiên Dục cũng vẫn luôn trông chừng em đúng không? Thật tội nghiệp nha!’
‘Cũng không hẳn vậy. Chỉ là sau khi các chị đến đây anh ấy mới trở nên thế. Chắc là sợ các chị gặp nguy hiêm nên mới cẩn trọng như vậy thôi.’
‘Dừng … Chúng ta thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa lại còn có một cao thủ như em ở bên cạnh nữa.’
Liên Kiều khẽ lắc đầu, ‘Đợi chút nữa ra ngoài rồi em lại giúp chúng ta dịch dung một chút, hô hô, nghĩ đã thấy thích rồi. Đúng rồi, những thứ cần để dịch dung em đều mang theo đủ cả chứ?’
‘Yên tâm đi, mang đủ cả rồi, cả visa giả của chúng ta nữa.’ Tính ham chơi của Thượng Quan Tuyền hoàn toàn đã bị Liên Kiều khởi dậy, cô hưng trí bừng bừng đáp lời.
Hoàng Phủ Anh thấy vậy có chút lo lắng nói: ‘Chúng ta nhanh lên đi, Liên Kiều, chị ra tay cũng ác quá đi, chuyện mấy người làm và mấy vệ sĩ đó lỡ như bị anh Lãnh phát hiện thì thảm rồi. Với lại … nói không chừng sẽ liên lụy đến Lôi đại ca nữa.’
‘Yên tâm đi, chị cũng không phải cố ý dùng đạn mê bắn bọn họ đâu, chỉ tại xui xẻo bị bọn họ phát hiện chúng ta đang trốn đi thôi mà. Chị cũng không còn cách nào, dù sao cũng không chế người, cùng lắm thì họ chỉ ngủ một lúc thôi mà. Yên tâm, Lãnh Thiên Dục sẽ không phát hiện ra chuyện này nhanh như vậy đâu. Dù sao người làm và vệ sĩ ở Lãnh Uyển lại đông như vậy.’
‘Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Nhanh lên đi. Lỡ như bị phát hiện thì muốn chạy cũng không thoát được đâu.’ Thượng Quan Tuyền lên tiếng hối thúc.
‘OK, chị leo lên rồi nè, Tiểu Tuyền, đưa hành lý cho chị!’ Liên Kiều vẫy tay về phía cô.
Hành lý được chuyển lên từng cái một sau đó bị ném ra ngoài.
‘Hô hô… chúng ta sắp thành công rồi…’ Liên Kiều cao hứng hét to lên khiến cho Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh sợ hết hồn vội đưa tay ra dấu cho cô.
‘Đến đây, trèo lên đi, Anh Anh, chị kéo em …’
Ngay lúc ba người tưởng mình sắp thành công thoát ra ngoài …
‘Ba người các em … quậy đủ chưa?’
Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên sau lưng ba người hệt như một tiếng sét vang lên giữa trời quang.
Ba cô gái bị hù đến suýt nữa thì ngã nhào khỏi tường vây, lúc bình tĩnh lại quay đầu lại nhìn xuống nơi vừa phát ra âm thanh …
Lãnh Thiên Dục không biết từ đâu đột ngột xuất hiện!
‘Lãnh … anh Lãnh kìa!’ Hoàng Phủ Anh là người sợ Lãnh Thiên Dục nhất, nhìn thấy hắn vẻ mặt u ám đứng đó nhìn mình, chân ngay lập tức nhũn ra, tiếp theo đó “soạt” một tiếng, người đã từ tường vây ngã nhào xuống, cũng may là dưới chân tường vây là thảm cỏ mềm.
‘…Anh Anh …’
Liên Kiều và Thượng Quan Tuyền cùng kinh hãi thét lên một tiếng.
‘Ôi …’ Hoàng Phủ Anh vừa xoa xoa đầu gối vừa trố mắt nhìn Lãnh Thiên Dục đang càng lúc càng đến gần.
‘Còn biết đau sao?’
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng “hừm” một tiếng, sau đó nhìn lên hai cô gái đang treo người trên tường vây, mày cau càng lúc càng chặt.
‘Hai người … xuống đây cho anh!’
Đáng chết thật! Nhìn một màn trước mặt Lãnh Thiên Dục không khỏi rủa thầm một câu. Ánh mắt nhìn về hai cô gái, nhất là Thượng Quan Tuyền càng lúc càng lộ vẻ không vui.
Một tiếng “hừm” lạnh khiến cho Thượng Quan Tuyền cũng bị dọa đến hoảng sợ ngoan ngoãn nhảy xuống, sau đó vẫy tay về phía Liên Kiều.
Liên Kiều thấy vậy cũng bất lực thở dài một tiếng sau đó nhảy xuống.
Cô không có công phu giỏi như Thượng Quan Tuyền đương nhiên cũng giống như Hoàng Phủ Anh, chân vừa chạm đất bị đau đến suýt nữa thì ngã nhào trên thảm cỏ, cũng may là có Thượng Quan Tuyền nhanh mắt đỡ lại.
Ba cô gái, ba khuôn mặt bởi vì leo tường mà trở nên nhem nhuốc đến không chịu nổi.
Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt ba người, híp mắt nhìn sau đó lạnh lùng quát: ‘Đứng thẳng lên!’
Ba cô gái nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng thành một hàng theo thứ tự.
‘Xem bộ dạng của các em có giống ai không chứ? Thế nào, chuẩn bị làm cái gì? Muốn trèo tường trốn đi chơi sao?’
Vẻ bực dọc trong mắt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng đậm, hắn đương nhiên không nhìn thấy đống hành lý đã sớm bị ném ra ngoài tường vây, bằng không chỉ sợ là đã giận đến điên luôn rồi.