Tuy cô rất không muốn làm như vậy nhưng … dù sao cũng đã hứa với Liên Kiều, nếu như không giúp cô, Liên Kiều nhất định sẽ vừa khóc vừa náo bám theo mình cả một buổi tối mất thôi.
Lôi nhướng mày, ‘Cũng được, vậy cô muốn tôi làm sao?’
Cô gái này càng lúc càng khiến hắn thấy rất thú vị.
Hoàng Phủ Anh đảo mắt một vòng, lúc cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua một tia giảo hoạt, ‘Anh cũng biết là tôi không thể dùng đạn thật, vậy … tôi có thể dùng cái gì?’
‘Có thể dùng đạn chì mà!’ Lôi trả lời một cách đơn giản.
‘Vậy …’ Hoàng Phủ Anh đi đến bên cạnh hắn, gương mặt xinh xắn ngẩng lên nhìn hắn, hỏi dò: ‘Vậy nếu em muốn dùng đạn mê thì có được không?’
‘Đạn mê?’ Lôi chau mày vẻ không hiểu, ‘Cô muốn dùng đạn mê để làm gì?’
‘Em chỉ tò mò thôi mà.’
Hoàng Phủ Anh vội khép mắt trả lời, ánh mắt của người đàn ông trước mặt quá sắc bén, cô sợ hắn có thể nhìn thấy manh mối gì đó từ trong mắt cô.
Nhưng thấy vẻ mặt Lôi vẫn đầy nghi hoặc, cô vội vàng giải thích: ‘Em … ờ … ừm … Em muốn thử bắn chim nhưng lại sợ làm nó chết, nên muốn thử dùng đạn mê thôi mà.’
Đôi mày Lôi càng chau chặt hơn, sự nghi hoặc trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Dùng đạn mê để bắn chim???
Sao lại có suy nghĩ này chứ?
‘Anh Anh tiểu thư …’ Lôi chậm rãi lên tiếng gọi cô, bàn tay bỗng vươn ra nâng cằm cô lên để cho cô đối diện với hắn.
Thân mình Hoàng Phủ Anh hơi run, dưới cằm truyền đến cảm giác nóng rực như có một chiếc bàn ủi đặt ở đó, tim cũng theo đó mà đập loạn lên.
‘Đây là ý của cô? Hay là … của người khác?’
Hắn nhìn đôi mắt đẹp đang mơ hồ như phủ một lớp sương mù, hỏi rõ ràng từng chữ một.
‘Đương nhiên là ý của em rồi, em … em cũng vừa mới nghĩ đến.’
Tim Hoàng Phủ Anh không khỏi thấp thỏm, cô luôn có cảm giác giống như người đàn ông này biết được điều gì đó vậy.
‘Đối với người mới như cô, đạn mê rất nguy hiểm.’ Lôi thở dài một tiếng.
‘Lôi đại ca!’
Hoàng Phủ Anh bước đến, nhẹ kéo cánh tay hắn nói bằng một giọng mà chính cô cũng không phát hiện ra là có chút nũng nịu: ‘Cho em thử vài viên thôi có được không? Năn nỉ anh đấy!’
Đây là lần đầu tiên cô dùng cách xưng hô này gọi hắn, cách gọi thân thiết như vậy khiến cô cũng ngượng ngùng đến đỏ mặt.
Như có một luồng sức mạnh vô hình mạnh mẽ chạm vào tim Lôi nhất là khi nghe giọng nói dịu dàng của cô gọi tên mình khiến hắn chấn động không thôi.
Giọng nói của cô thật nhỏ, thật nhẹ, như một chú chim nhỏ đang hoảng sợ nhưng lại mạnh mẽ chạm vào nơi sâu nhất trong nội tâm của Lôi.
Thấy nét mặt hắn có chút biến hóa nhỏ, đáy mắt của Hoàng Phủ Anh chợt lóe lên hy vọng, cô ngẩng mặt lên lần nữa, rồi như một đứa bé muốn xin kẹo, thấp giọng khẩn thiết nài nỉ.
‘Vừa nãy anh cũng nói rồi đó, bắn bằng đạn thật thì sức giật rất lớn, vậy nếu bắn bằng đạn mê chắc là không đến nỗi như vậy đúng không? Chỉ mấy viên thôi mà, xin anh!’
Trái tim cứng rắn, trái tim tưởng sớm đã đắp thành thành lũy vững vàng rốt cuộc cũng bị sụp đổ, dưới ánh mắt long lanh đầy chờ mong của cô, dưới giọng nói yếu ớt pha chút khẩn cầu xủa cô, tim của Lôi dần trở nên mềm nhũn.
‘Vậy cô cần mấy viên?’ Hắn rốt cuộc đồng ý.
Trong mắt Hoàng Phủ Anh không dấu được sự mừng rỡ, ‘Anh cho em thật sao? Thật sao?’
‘Có thể!’
Đáy mắt vẫn luôn lộ vẻ thâm thúy khó dò của Lôi chợt xẹt qua một ý cười nhàn nhạt, từ cổ họng phát ra một tiếng cười mà chính hắn cũng không nhận ra là tràn đầy sủng nịch.
‘Tốt quá, Lôi đại ca. Anh thật tốt nha!’ Hoàng Phủ Anh quá vui mừng đến nỗi nhảy đến ôm hắn lúc nào cô cũng không biết, ‘Cám ơn anh!’
Sự mềm mại truyền đến nơi ngực khiến Lôi không tự chủ được hớp một hơi không khí lạnh, sống lưng cũng trở nên cứng ngắc, hắn biết đây vốn chỉ là một cách thể hiện sự vui mừng rất đơn thuần rất trong sáng của cô nhưng mà …
Dù sao hắn cũng là một người đàn ông!
Bàn tay to lớn không tự chủ nhẹ vỗ bờ lưng mềm mại của cô rồi hơi đẩy cô ra, trong đáy mắt lúc này đã khôi phục lại sự lạnh nhạt thường trực…
‘Được rồi, cô muốn mấy viên?’
Hoàng Phủ Anh nhìn ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của hắn, trên mặt chợt có chút ngượng ngùng, rõ ràng vừa nãy trong mắt vẫn mang ý cười cơ mà, sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng hơn cả lúc trước nữa vậy?
‘Em … em muốn tám viên có được không?’ Giọng nói của cô vì thế cũng không tự chủ được mà trở nên thật dè dặt.
Lôi không nói gì, thậm chí là không có bất kỳ cử động gì, một lúc sau hắn mới lấy điện thoại ra, ấn một tổ hợp số sau đó đi về phía một gốc cây ở xa xa.
Hắn nói chuyện thật nhỏ, Hoàng Phủ Anh nghe không rõ hắn đang nói gì, trái tim không ngừng thắc thỏm lo sợ.
Cầu trời phù hộ … mong là hắn không phải đang nói chuyện với anh Lãnh !
Nếu như hắn không cho thì biết làm sao đây? Hoặc là tệ hơn … nếu hắn nói chuyện này với anh Lãnh ???
Cô nhất định sẽ chết rất thảm.
Chỉ nội ánh mắt của anh Lãnh cũng đủ để giết cô tan xác rồi.
Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Anh không tự chủ được mà sợ run, sau đó cô phát hiện Lôi đã ngắt điện thoại và đi về phía cô.
‘Cô sao vậy?’ Lôi thấy cô mặt mày xanh mét, nghi hoặc hỏi lại: ‘Cô lạnh sao?’
‘Gì?? Không … không phải …’
Hoàng Phủ Anh ngượng ngùng lắc đầu sau đó dè dặt hỏi lại: ‘Anh … vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?’
Thấy trong mắt cô đầy vẻ lo sợ hắn hơi mỉm cười: ‘Yên tâm đi, không phải là Lãnh tiên sinh!’
Câu nói đơn giản nhưng vạch trần hết tâm tư của Hoàng Phủ Anh.
Mặt Hoàng Phủ Anh ngay lập tức vọt lên màu đỏ!
Trời ạ, giấu không được người đàn ông này rồi!
Ngay lúc cô cảm thấy hết sức ngượng ngập không biết phải nói gì thì từ một nơi đó không xa bước đến một người vệ sĩ trong bộ vest đen, sau khi thấy Lôi hắn cung kính chào rồi nói: ‘Lôi chấp pháp, đây là thứ ngài cần.’
Lôi nhận lấy rồi lạnh nhạt nói: ‘Được rồi, lui xuống đi.’
‘Dạ!’
Đợi người vệ sĩ đi rồi, Lôi mới mở bàn tay đang nắm chặt ra dưới ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Phủ Anh …
Tám viên đạn mê tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
‘Đây là …’ GIọng nói của Hoàng Phủ Anh có chút kich động.
‘Đạn mê mà cô cần!’ Lôi nói xong liền đặt mấy viên đạn vào lòng bàn tay cô.
Hoàng Phủ Anh mừng rỡ nói, ‘Cám ơn anh!’
Lôi cũng vui vẻ theo sự mừng rỡ của cô sau đó mới nhắc nhở một câu nhiều nghĩa, ‘Đừng chơi quá mức nhé!’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy có chút sửng sốt sau đó mới nở nụ cười tươi tắn: ‘Cám ơn anh, Lôi đại ca.’
Cô như một cánh bướm vội vã chạy ra khỏi rừng tử vi để lại Lôi đứng một mình bất động, chỉ có ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng cô đang từ từ khuất xa hiện lên một ý cười nhàn nhạt.