‘Chuẩn bị máy bay, ngày mai tôi muốn dùng!’
‘Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Hắn nhớ cô vợ nhỏ của mình lắm rồi, tuy chỉ mới xa cách nhau mấy ngày nhưng thời gian dường như đã qua rất lâu rồi vậy. Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được hàm ý của câu nói “Một ngày không gặp cũng bằng ba năm” này.
Trước giờ chưa từng biết, thì ra nhớ nhung cũng là một loại dày vò.
Cộc cộc cộc …
Ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Vào đi!’ Giọng nói hắn đã trở lại lạnh nhạt như thường.
Thư ký tổng giám đốc tiến vào, cô cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, có một vị tiểu thư nói là người quen biết cũ của ngài muốn gặp ngài, cô đã chờ khá lâu rồi, tôi khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Ngài xem …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, ‘Người quen cũ của tôi? Tên là gì?’
Gì mà quen biết cũ chứ? Thần bí quá!
Thư ký vội đáp lời: ‘Cô ấy nói mình tên là Dodo!’
Chính vì cô cảm thấy cô gái kia có chút kỳ lạ cho nên mới dám để cô ta ngồi chờ lâu như vậy.
‘Dodo?’
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn, cô gái này sao lại chủ động tới tìm mình chứ?
Thư ký thấy vậy dè dặt hỏi: ‘Xin hỏi Hoàng Phủ tiên sinh, tôi có nên mời cô ấy rời đi không?’
‘Cô ta đang ở đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại.
‘Người còn đang ở phòng chờ, tôi đã nói với cô ấy là không có hẹn trước thì sẽ không gặp được ngài nhưng cô ấy nói, cô ấy nói …’ Cô thư ký có chút ngập ngừng không dám nói tiếp.
‘Nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng hỏi.
‘Cô ấy nói … nếu như ngài không gặp cô ấy thì … nhất định sẽ hối hận.’
Thư ký gian nan nói ra mấy lời cuối, cô luôn cảm thấy cô gái này quá lớn mật, đây rõ ràng là một loại uy hiếρ không phải sao?
‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh giọng hừm một tiếng, ‘Để cô ta vào!’
Hắn ngược lại rất có hứng thú muốn biết cô gái này muốn làm gì.
‘Vâng!’ Cô thư ký lui xuống.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên lạnh lẽo, cô gái nà chủ động tới tìm hắn nhất định là có mục đích gì đó, nhưng cũng kể như cô ta thông minh, không đuổi theo đến tận nước Ý, bằng không …
Đang chìm trong suy nghĩ thì mấy tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên sau đó là một mùi hương thơm ngát tràn vào trong phòng, một tràng tiếng guốc cao gót gõ vang trên nền đá hoa cương sau đó biến mất dưới tấm thảm dày, không còn chút tiếng động nào.
Dodo mặc một thân váy dài, yểu điệu duyên dáng nhưng anh khí trong đôi mắt màu tím lại khiến cô bị nhiễm một chút tục khí.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô gái đang chậm rãi đi đến trước mặt mình, hắn không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ không vẻ không dám xem thường.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau!’
Dodo đi đến càng lúc càng gần, lúc này hai người chỉ ngăn cách nhau bằng chiếc bàn làm việc, cô vươn tay phải về phía hắn …
Cổ tay cô nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo xinh xắn nhưng lại xăm lên hình xăm một con rắn, đầu rắn ngậm vào đuôi rắn cho nên nhìn từ xa rất dễ tưởng là một chiếc vòng tay.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lách khỏi bàn tay cô đang vươn ra, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện …
‘Ngồi đi!’
Dodo mỉm cười, đối với chuyện hắn không để ý đến mình cô ta hoàn toàn không có vẻ gì là giận dỗi, sau khi ngồi xuống ghế mới lên tiếng: ‘Xem ra địch ý của Hoàng Phủ tiên sinh đối với tôi tương đối lớn, xin ngài đừng quên, ngài là em rể của tôi!’
‘Nếu như người chị như cô có thể an phận một chút, tôi rất vui để Liên Kiều và chị nhận lại nhau!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ý ở ngoài lời, lên tiếng.
‘Đương nhiên, tôi cũng rất chờ mong ngày đó sẽ đến!’ Dodo trả lời hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa người vào lưng ghế, nhìn cô gái đối diện hỏi một cách trực tiếp: ‘Nói mục đích cô đến tìm tôi hôm nay đi!’
Câu nói lạnh như băng dù không đánh mất vẻ tao nhã vẫn có nhưng không hề có chút tình cảm nào.
Dodo dường như đã sớm dự liệu được thái độ này của hắn, cô điềm nhiên mỉm cười, chợt thay đổi cách xưng hô, ‘Anh sao lại có thể không hiểu phong tình đến thế chứ, ngay cả nói chuyện với con gái cũng lạnh như băng vậy sao? Không hiểu em gái tôi thích anh ở điểm nào nữa!’
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia châm chọc …
‘Cô là cô, Liên Kiều là Liên Kiều, đừng có vơ đũa cả nắm!’
Dodo lạnh lùng hừm một tiếng: ‘Anh thật là tuyệt tình vậy sao? Tôi lại chẳng làm gì sai, sao lại hung dữ với tôi như vậy chứ?’
‘Chuyện cô làm còn ít lắm sao? Nể tình Liên Kiều tôi mới không truy cứu, bằng không có thể cô không còn tự do như bây giờ nữa đâu.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng nói.
Dodo cười cười: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, lời anh nói thật khiến tôi buồn cười, nếu nói về mạng người, số người chết trong tay tôi tuyệt đối là kém xa anh, hơn nữa, nếu tôi không sợ những lời cảnh cáo của anh thì anh làm gì được tôi?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh nhạt nhìn cô, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, ‘Nếu như cô đến đây chỉ vì nói những chuyện nhàm chán này vậy thì xin mời trở về, tôi còn có việc!’
‘Tôi đương nhiên là có việc mới đến tìm anh!’ Dodo nghe hắn có ý đuổi khác, vội lên tiếng.
‘Nói đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất không khách khí ném ra hai chữ.
Ý cười trên mặt Dodo vẫn không dứt, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía hắn, mãi đến lúc đứng đối diện với hắn mới đứng lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày vừa định lên tiếng thì lại bị lời của cô chặn lại …
‘Tôi đến đây đương nhiên là vì muốn … chờ anh tan tầm rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng “hừm” một tiếng, ‘Đợi tôi tan tầm? Dodo tiểu thư, tôi nghĩ cô tìm nhầm đối tượng rồi.’
Cô gái này, trong đầu đang nghĩ gì vậy chứ?
‘Tôi không nói đùa, tôi là …’
Hai tay của Dodo chợt vươn ra ôm lấy cổ hắn, giọng nói chợt trở nên cực kỳ dịu dàng, âm thanh trầm trầm dội vào tai hắn …
‘Thật sự là muốn chờ anh tan tầm mà, chúng ta … về nhà thôi!’
Thân thể mềm mại chợt bị một đôi tay cứng rắn đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi lui lại, tay hắn hung hăng bấu chặt lấy cổ tay cô …
‘Tôi cảnh cáo cô, nhân lúc tôi còn chưa phát hỏa nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không đừng trách tôi không khách khí! Những lời nói điên khùng khi nãy tôi xem như chưa từng nghe thấy!’
Dodo nghe vậy, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia ám muội, cô liếc mắt nhìn cổ tay mình đang bị hắn bấu chặt đến dần đỏ lên, cô vẫn dùng giọng nói mềm mại như nước nói với hắn: ‘Tôi không có nói sai, nếu anh không tin lời tôi, chúng ta cùng nhau trở về “Hoàng Phủ” không phải sẽ biết sao?’
Nét lạnh lùng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rõ rệt, ‘Cô đã đến “Hoàng Phủ”?’
Nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra, ánh mắt hắn càng trở nên thâm trầm.
Dodo mỉm cười, ‘Nếu như quan tâm đến người nhà mình như vậy, vì sao không trở về xem thử chứ?’