Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi vội vàng cúi thấp đầu xuống, thân mình không ý thức nhích sát gần Liên Kiều.
‘Anh Anh, em cũng không còn nhỏ nữa, bỏ nhà ra đi không còn là chuyện mà người ở tuổi của em nên làm nữa rồi. Không được có lần sau đâu đấy!’
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục tuy lạnh như băng mang đầy vẻ uy hiếρ nhưng cũng không che dấu được sự quan tâm của một người anh trai dành cho em gái mình.
‘Dạ, anh Lãnh !’ Giọng của Hoàng Phủ Anh thật nhỏ lại rất ũ rũ cực kỳ giống một con thú nhỏ đang bị sợ hãi.
‘Nói lớn tiếng lên!’ Lãnh Thiên Dục cao giọng nói với cô.
Hoàng Phủ Anh bị hù đến toàn thân đều run rẩy đang định nói lại lần nữa thì đã nghe Liên Kiều “hừm” một tiếng.
‘Em “hừm” cái gì chứ?’ Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hỏi.
Liên Kiều liếc hắn một cái: ‘Ngạn Tước trước giờ đều không có dùng giọng điệu hung hăng như vậy mà nói chuyện với Anh Anh đâu!’
Lãnh Thiên Dục chau chặt mày lại: ‘Vậy thì chỉ có thể trách Ngạn Tước quá mềm lòng thôi, chính bởi vì như vậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay! Anh với Ngạn Tước tình như anh em, em gái của cậu ta cũng là em gái của anh, canh chừng hai người không cho hai người chạy lung tung là trách nhiệm của anh!’
‘Câu này của anh nghe thật không bình thường nha, chúng em là đi du lịch cũng không phải là đến đây để làm tù binh của anh!’ Liên Kiều bất mãn lên tiếng.
‘Nếu như em cho rằng canh chừng như vậy là một loại “bỏ tù” thì cũng được thôi, tóm lại, trước khi Ngạn Tước đến Ý, hai người bọn em ai cũng không được rời khỏi Lãnh gia một bước!’ Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ra lệnh.
‘Này …’
Liên Kiều bị giọng điệu lạnh lùng của hắn làm cho tức đến trợn mắt, thấy vậy Hoàng Phủ Anh vội vàng kéo tay cô lại, nói: ‘Đừng đấu với anh Lãnh nữa, chị đấu không lại anh ấy đâu.’
‘Hừm!’
Liên Kiều giận dỗi xoay đầu sang một bên nhìn Thượng Quan Tuyền, chau mày nói: ‘Tiểu Tuyền, chị đau lòng thay cho em, em chắc là không hề có dịp đi ra ngoài chơi phải không? Ông già như anh ta làm sao mà có tâm trạng đi đây đi đó chứ.’
‘Em …; Lãnh Thiên Dục tức giận đến nỗi hận không thể mở cửa quăng Liên Kiều xuống xe.
Thượng Quan Tuyền thấy sắc mặt của Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, cô không kìm được bụm miệng cười: ‘Đúng đó. Anh ấy ngày nào cũng rất bận rộn, làm gì có thời gian đi chơi với em chứ, cho nên hai chị đến em rất vui.’
‘Tuyền, em muốn đi đâu chơi anh đương nhiên sẽ sắp xếp thời gian đi với em!’ Lãnh Thiên Dục thấy tình hình không sáng sủa, vội vàng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền bật cười, ‘Anh còn dám nói sao, anh xem đã bao nhiêu lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng đây, hết xử lý chuyện công ty còn phải xử lý chuyện bang phái!’
Lãnh Thiên Dục vừa định lên tiếng thì Liên Kiều đã chen vào: ‘Theo chị thấy nhân lúc em còn tuổi trẻ xinh đẹp mau chóng suy nghĩ một chút có nên tìm một đối tượng khác hay không. Em xem ba người kia, chỉ xử lý mỗi công việc thôi đã bận tối mặt tối mũi thế kia rồi, huống gì người nào đó còn phải kiêm cả hai phía hắc – bạch, cũng may Tiểu Tuyền người ta từ nhỏ đã ở bên cạnh anh chứ nếu như là chị thì chị đã buồn chết rồi. Thật nhàm chán!’
Trong lòng Liên Kiều cười thầm, cô thật sự muốn nhìn thử xem sức nhẫn nại của Lãnh Thiên Dục đến đâu.
Lời của cô vừa dứt thì Lãnh Thiên Dục đã quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt màu đen kia hiện rõ sự mất hứng.
‘Này, anh nhìn gì chứ?’ Liên Kiều bị hắn nhìn cả người có chút không được tự nhiên, nhất thời đôi mắt màu tím chợt lóe lên một tia lo lắng.
Lãnh Thiên Dục chậm rãi nói: ‘Anh đang nghĩ … cũng may anh không phải là Ngạn Tước, bằng không nhất định sẽ rất khổ sở!’
‘Sao lại nói vậy?’ Liên Kiều bị câu nói của hắn làm cho như rơi vào một tầng mây mù, cô ngây ngô hỏi lại.
‘Bởi vì …’ Lãnh Thiên Dục cố ý kéo dài giọng, nói chậm rãi từng chữ một: ‘Em là một cô nhóc chưa lớn điển hình, không biết Ngạn Tước cưới vợ là để yêu hay là để có thêm một đứa con gái để chăm sóc nữa!’
‘Này, Lãnh – Thiên – Dục, anh chán sống rồi phải không?’ Liên Kiều tức đến suýt không thở nổi.
‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội kéo áo hắn, nhắc nhỏ: ‘Liên Kiều chỉ là ham chơi một chút thôi mà, đừng nói người ta như vậy!’
Lãnh Thiên Dục hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời đe dọa của Liên Kiều, hắn nhìn Thượng Quan Tuyền mỉm cười: ‘Cũng may em còn nhỏ nhưng khiến anh đỡ lo lắng hơn nhiều, ít ra còn biết ngoan ngoãn nghe lời, không giống như người nào đó. Trước khi Ngạn Tước đến đây, trông chừng cô ấy là trách nhiệm của chúng ta. Ngạn Tước đã rất mệt mỏi rồi, anh không thể để hắn đã mệt càng mệt thêm nữa.’
Nói rồi còn vừa như vô tình vừa như cố ý liếc về phía Liên Kiều.
Liên Kiều cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lãnh Thiên Dục, cô tức tối híp mắt nhìn hắn …
‘Lãnh Thiên Dục, cảnh cáo anh một câu, em đã bắt đầu tức giận rồi đấy!’
Một câu này thật ra không giả, ít ra là Hoàng Phủ Anh tin là vậy!
Chỉ tiếc là Lãnh Thiên Dục lại hoàn toàn không để tâm, môi hắn khẽ câu lên một nụ cười coi thường: ‘Tiểu nha đầu, em tức giận thì lại thế nào chứ?’
‘Em hỏi lại anh lần nữa, có phải những ngày này em và Anh Anh đều không thể rời khỏi Lãnh gia biệt uyển hay không?’ Đôi mắt Liên Kiều đã bắt đầu xuất hiện sự uy hiếρ.
‘Đúng vậy! Đây cũng là chuyện anh đã hứa với Ngạn Tước!’ Lãnh Thiên Dục mang vẻ mặt “cây ngay không sợ chết đứng” nói.
‘Vậy anh chết chắc rồi!’ Lúc Liên Kiều nói câu này trong mắt đã bốc lên lửa giận.
Không biết sao khi nghe câu này, Thượng Quan Tuyền đang ngồi bên cạnh chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
‘Lãnh gia dường như đã lâu không có náo nhiệt vậy rồi, nếu như em muốn giúp cho Lãnh gia có thêm chút không khí hưng phấn anh cũng sẽ không phản đối!’ Lãnh Thiên Dục hưng trí bừng bừng nói đùa với Liên Kiều.
Nói xong liền dựa người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, hưởng thụ.
Liên Kiều không trả lời nhưng đôi mắt màu tím không ngừng lóe lên những tia quỷ dị.
***
‘Đây là chị Hà, chị ấy làm việc ở Lãnh gia đã nhiều năm rồi, những ngày hai em ở đây chị ấy sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!’
Khi đoàn người về đến Lãnh gia biệt uyển, người làm ở Lãnh gia đã sớm theo sự dặn dò mà chuẩn bị phòng cho Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh.
Ngoài ra Lãnh Thiên Dục còn đặc biệt phân một người làm có kinh nghiệm nhiều năm đến chăm sóc cho bọn họ.
Liên Kiều thấy vậy trong lòng mừng thầm , còn được, chỉ là vài người làm thôi, cô tin rằng mình đối phó được, lén lút chạy ra ngoài chơi chắc là không có vấn đề gì đi.
Đến nước Ý cô chỉ có hai mục đích chính, thứ nhất là vì học bắn súng, thứ hai là để đi du sơn ngoạn thủ. Vì học bắn súng, chắc là cô phải giả vờ ngoan ngoãn vài ngày, Liên Kiều tin với khả năng của mình sẽ có thể học thành môn bắn súng trong thời gian rất ngắn, đến lúc đó, cô sẽ tìm cách dẫn Anh Anh lén chạy ra ngoài chơi một chút.
Nhưng mà … Liên Kiều cẩn thận lược qua một lần đường ngang lối dọc trong Lãnh Uyển một lần, diện tích của ngôi biệt thự này so với “Hoàng Phủ” chênh lệch không xa lắm, tin rằng muốn hoàn toàn hiểu rõ đường đi nước bước, muốn từ trong này tìm đường trốn ra ngoài chắc cũng phải tốn thời gian một tí, càng quan trọng hơn là, hệ thống cảnh vệ ở đây phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
Thấy Liên Kiều không nói gì, chỉ có đôi mắt tím không ngừng đảo qua đảo lại, Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, dường như hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của Liên Kiều vậy, hắn ra dấu cho một người áo đen phía sau tiến đến …