‘Đương nhiên rồi. Em cũng không xem mình đi ra chơi với ai sao? Đi chơi với chị đương nhiên là rất vui rồi!’ Liên Kiều cực kỳ kiêu ngạo đáp lời khiến Hoàng Phủ Anh cũng bị cô chọ cười.
Hai cô gái Đông Phương xinh đẹp, cười cười nói nói hấp dẫn sự chú ý của không ít đàn ông trong sân bay.
Chính lúc hai người còn mải mê nói chuyện thì chợt cảm thấy một luồng áp lực ập xuống.
Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh hơi giật mình, nhìn kỹ thì thấy một đám người mặc áo đen đang đứng chặn đường của họ, trên mặt ai nấy cũng cực kỳ lạnh lùng không chút biểu tình nào khác.
Liên Kiều còn chưa có phản ứng gì nhưng Hoàng Phủ Anh đã bị thần thái của bọn họ hù đến trợn mắt há miệng.
‘Hai vị là Liên Kiều tiểu thư và Hoàng Phủ Anh tiểu thư phải không?’
Một trong số những người áo đen trầm giọng lên tiếng, khí thế bức người.
Hoàng Phủ Anh nuốt một ngụm nước bọt vừa định gật đầu thì đã bị Liên Kiều kéo sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn đám người áo đen trước mặt, híp mắt cười hỏi: ‘Các người là ai?’
Có nhầm không đây? Đang đóng phim sao? Xem ra rất giống vệ sĩ của Ngạn Tước. Nhưng chắc là không phải Ngạn Tước đâu, hắn rõ ràng đã hứa với mình rồi mà.
‘Hai vị, xin mời bên này …’ Người áo đen vừa lên tiếng hướng về hai người làm một động tác mời.
Liên Kiều đưa mắt nhìn, cô thấy cách đó không xa là một hàng xe sang trọng đậu một cách rất khoa trương trong lòng cũng có chút sợ hãi, nói không nên lời.
Mấy người áo đen tiến đến, không nói thêm lời nào mà trực tiếp kéo hành lý của hai người đi.
‘Này này … không cho cướp đi hành lý của chúng tôi!’
Liên Kiều không nói nữa, dùng sức dẫm mạnh chân, hung hăng đạp lên chân của một tên áo đen đang cầm hành lý sau đó lại hung hăng cắn lên tay của một tên áo đen khác.
‘Ô …’
Hai tên áo đen đồng loạt lùi lại, kêu lên một tiếng thảm thiết.
‘Anh Anh, chúng ta mau chạy đi!’
Liên Kiều thấy vậy thét lên một tiếng, ngay lúc Hoàng Phủ Anh còn chưa có phản ứng gì liền kéo tay cô hướng về hướng ngược lại mà chạy thục mạng, trong lòng thầm than một tiếng.
Có nhầm lẫn không đấy sao lần nào đến sân bay cũng có tình huống ngoài ý muốn xảy ra thế này?
‘Này, Liên Kiều tiểu thư, Hoàng Phủ tiểu thư …’
Những người áo đen thấy hai người đã chạy mất, sững sờ một lúc liền lập tức đuổi theo.
Liên Kiều chạy rất nhanh, đây là “thành tựu” của cô qua nhiều lần luyện tập sau những lần gây ra tai họa nhưng Hoàng Phủ Anh vốn là tiểu thư điển hình, suốt ngày đi dạo trồng hoa, nào có thể lực cùng kinh nghiệm chạy trốn như vậy. Chạy không được bao lâu đã bắt đầu mệt không thở nổi.
‘Liên … Liên Kiều … chúng ta sao phải chạy vậy?’
‘Đương nhiên là phải chạy rồi. Bọn họ không phải là người tốt đâu, muốn cướp đồ đấy!’
Liên Kiều một tay kéo hành lý một tay kéo Hoàng Phủ Anh đang mệt hết hơi đương nhiên là chạy không được nhanh như trước, không lâu sau đã bị đám người áo đen bao vây lại.
‘Liên Kiều, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?’
Hoàng Phủ Anh sắp bị dọa đến khóc rồi, cô chưa từng thấy qua tình huống nào như thế này lại nhớ đến lời của Liên Kiều lúc nãy, trong lòng càng lo sợ gấp bội.
Liên Kiều cũng không hơn gì cô, tim đập thình thịch nhìn đám người áo đen càng lúc càng đến gần mình, hô hấp càng lúc càng khó khăn …
‘Anh Anh, bọn họ nếu đã biết tên của chúng ta nhất định là có dự mưu sẵn rồi, nói không chừng là định bắt cóc chúng ta để tống tiền Ngạn Tước đó.’
Mắt Hoàng Phủ Anh bắt đầu phiếm hồng, cô bị lời lẽ của Liên Kiều dọa đến hồn bất phụ thể rồi.
Đang lúc hai người còn đang thì thào với nhau, thì người áo đen lúc nãy vừa bị Liên Kiều cắn một cái đã tiến đến, liếc mắt nhìn hai người nói: ‘Chúng tôi không phải người xấu, xin hai vị yên tâm!’
‘Người xấu ai mà tự nhận mình là người xấu chứ!’
Liên Kiều hùng dũng nói: ‘Chẳng lẽ là người xấu thì trên mặt sẽ khắc mấy chữ “Tôi là người xấu” lên sao?’
‘Chúng tôi thật sự không có ác ý, chúng tôi là …’
‘Còn giảo biện? Các người còn bước tới nữa tôi sẽ kêu lên đấy, cảnh sát đến thì các người một người cũng chạy không thoát, hừm, còn dám cướp hành lý của chúng ta, có phải còn định bắt cóc chúng ta nữa không?’ Liên Kiều hung hăng ngắt lời người kia, hai tay chống eo nói một tràng liên thanh.
Ngay lúc này đây cô thấy mình phải dũng cảm ra mặt bảo vệ Anh Anh mới được, cô tuyệt đối không thể để cho Anh Anh trong lần đi du lịch đầu tiên đã có bóng ma.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin cô nghe tôi giải thích …’
‘Cô là Liên Kiều?’
Ngay lúc đám người áo đen bối rối vạn phần thì một giọng nói lạnh lùng đã cất lên sau lưng họ.
Giọng nói này … thật giống như nước đá trong hầm băng ngàn năm khiến người nghe không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Liên Kiều giật mình vội vàng hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng nói.
Đám người áo đen nghe được tiếng nói liền rất tự giác tránh ra nhường lại một lối đi sau đó ai nấy cung kính cúi đầu nói: ‘Lãnh tiên sinh!’
‘Lui xuống đi!’
Lãnh Thiên Dục vẫy nhẹ tay, ánh mắt hiếu kỳ vẫn đặt trên người cô gái trước mặt sau đó mới hơi chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Anh đang nấp phía sau Liên Kiều.
Hoàng Phủ Anh bị dọa đến không dám nói tiếng nào.
‘Ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, lên xe đi!’ Lãnh Thiên Dục đưa tay định tiếp lấy hành lý của hai người.
‘Không được đụng vào!’
Liên Kiều đoạt ngay lại hành lý, dùng sức đánh Lãnh Thiên Dục một cái, ‘Ngươi lại là quái vật ở đâu đến?’
Người đàn ông này sao lại kỳ lạ như vậy?
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh vội vàng tiến đến kéo Liên Kiều sang một bên, chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục, dè dặt nói: ‘Anh ấy là Lãnh Thiên Dục!’
Lãnh Thiên Dục???
Liên Kiều ngây ngốc tại chỗ.
‘Anh Anh …’
Lãnh Thiên Dục trầm giọng lên tiếng: ‘Anh trai em không có cho em biết những sắp xếp ở nước Ý sao?’