‘Anh Anh, tình cảm em dành cho anh chỉ là tình cảm của một người em gái dành cho anh trai, không liên quan gì đến tình yêu cả, chỉ là bây giờ em còn chưa phân biệt rõ ràng hai loại tình cảm này mà thôi!’
‘Không, em rất rõ ràng tình yêu em dành cho anh không phải là tình thân, mà đó là tình yêu, tình yêu!’ Hoàng Phủ Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rất rõ ràng, rất khẳng định.
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, hai tay ấn chặt hai vai cô ngăn sự xúc động của cô, nhẹ giọng nói: ‘Anh Anh em phải hiểu, đó chỉ là một loại mong mỏi thuộc về tâm lý mà thôi, hơn nữa anh đối với em từ trước đến nay chỉ có tình anh em, điều này là sự thật không thể thay đổi được!’
Hoàng Phủ Anh cực lực lắc đầu sau đó không chút cố kỵ lao đến ôm chặt lấy hắn, gương mặt xinh xắn vương đầy nước mắt áp vào ngực hắn …
‘Em yêu anh, từ lúc em sáu tuổi em đã bắt đầu yêu anh rồi, là tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông chứ tuyệt đối không phải là tình anh em!’
Giọng nói của cô mang đầy khổ sở lẫn yếu đuối, ‘Em biết anh rất yêu Liên Kiều nhưng xin anh, dành một góc nhỏ trong tim mình cho em được không? Cho dù là một chút thôi giống như trước đây vậy, có được không?’
‘Anh Anh …’
Từ trước đến nay Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn thương yêu cô, nhìn thấy cô khó chịu như vậy trong lòng hắn cũng không vui vẻ gì, hắn nhẹ vỗ vào lưng cô, nói: ‘Em thật ngốc, cho dù xảy ra chuyện gì, trước đây hay bây giờ đối với anh mà nói em vẫn luôn là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, không ai có thể thay thế được!’
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi có chút áo não, nếu như trước đây để Hoàng Phủ Anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn một chút không chừng có rất nhiều chuyện sẽ không giống như bây giờ, cách nghĩ của cô không chừng đã thay đổi.
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy trong đáy mắt xẹt qua một tia bi thương …
‘Chẳng lẽ em … không còn cơ hội nữa sao? Em không quan tâm bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?’
‘Anh Anh, em bình tĩnh lại đi!’ Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bắt đầu có chút nghiêm khắc, trên mặt hiện ra một vẻ bất lực, ‘Tình yêu không phải như em tưởng tượng như vậy đâu, sở dĩ bây giờ em nghĩ như vậy hoàn toàn là do em quá ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, với những người khác giới khác. Đợi đến lúc em gặp được người đàn ông mà em yêu thương thật sự, em sẽ biết tình cảm mà em dành cho anh chỉ là một sự ỷ lại, một thói quen từ nhỏ đến lớp mà thôi!”
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy không lập tức phản bác mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt u oán, nước mắt một lần nữa lại lăn trên đôi gò má trắng mịn.
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
Một lúc sau cô mới cất lời, trong giọng nói không giấu được bi thương.
“Anh Anh, em còn nhỏ quá, có rất nhiều chuyền em chưa từng trải nhất là những chuyện tình cảm, anh tin sẽ có một ngày em thực sự hiểu được tình yêu là thế nào, làm thế nào để yêu một người.” Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm tư nói.
“Chỉ cần có Liên Kiều là anh hạnh phúc rồi sao?” Hoàng Phủ Anh chợt hỏi.
“Đúng vậy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút giấu giếm nói, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định, “Sau khi anh gặp được Liên Kiều anh mới biết tình yêu thực sự là thế nào, đó là khi em buồn bã khi thấy người đó buồn bã, vui vẻ khi thấy người đó vui vẻ, thậm chí có thể cam tâm tình nguyện vì người đó làm bất cứ chuyện gì!”
Tim Hoàng Phủ Anh đau nhói, đau đến trong một khoảnh khắc cô tưởng mình không thở nổi, cô lấy tay ôm ngực như muốn xoa dịu nỗi đau khổ, gian nan cất lời: “Chẳng lẽ anh không biết em cũng có thể vì anh mà cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì sao?”
“Anh Anh……..”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa muốn cất lời chợt thấy Hoàng Phủ Anh chầm chậm lùi lại mấy bước ánh mắt cũng rất kiên định.
Bàn tay cô run rẩy đặt lên ngực, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo ra, một chiếc rồi một chiếc.
Khi khe ngực bắt đầu lộ ra trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn vội đưa tay chặn động tấc của cô lại.
“Anh Anh, em làm gì vậy?”
“Đơn giản thôi, em muốn chứng minh cho anh thấy em yêu anh bao nhiêu!”
Giọng nói cùng ánh mắt của cô tràn đầy sự kiên định, “Chỉ cần đối tượng là anh, em cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả, em muôn cho anh biết, trên đời này chỉ có em có thể vì anh bỏ ra tất cả.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, “Anh Anh, em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm gì không?”
“Em rất tỉnh táo!” Hoàng Phủ Anh không chút e sợ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đáy mắt là tình cảm sâu đậm không hề che giấu….
“Em biết từ nhỏ đến lớn anh đối xử với em không giống với những người khác. Là anh vực em dậy từ trong tuyệt vọng, anh vì em trồng lên vườn Mỹ Nhân Anh, là anh nói với em em là người anh thương yêu nhất, chẳng lẽ….. những chuyện này anh đã quên rồi sao?”
“Anh Anh, anh không quên!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi lên tiếng, “Em đúng là người anh thương yêu nhất nhưng đó cũng là tình thân, tình anh em, em là đứa em gái mà anh muốn thương yêu và che chở nhất, điểm này em phải rõ ràng!”
“Em không tin!”
Hoàng Phủ Anh đau khổ thét lên, “Anh rõ ràng là đối xử với em rất khác, nhưng khi Liên Kiều vừa xuất hiện thì anh đã thay đổi rồi…..”
“Anh Anh!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày ngắt lời cô, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: “Chuyện này không liên quan gì đến Liên Kiều cả, cho dù không có Liên Kiều xuất hiện thì anh với em cũng không thể có gì ngoài tình anh em hết!”
Hoàng Phủ Anh sững sờ nhìn hắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nếu đã như vậy tại sao anh còn ngăn cản em?”
“Gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Anh ngăn cản hành động của em không phải là vì sợ sau khi nhìn thấy em sẽ không kìm lòng được mà làm chuyện có lỗi với Liên Kiều sao?”
“Anh Anh, sao em lại có thể nghĩ như vậy chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước bất lực lắc đầu, “Anh ngăn cản em chỉ đơn giản là vì không muốn nhìn thấy em làm chuyện ngu ngốc mà thôi!”
“Từ năm em sáu tuổi em đã quyết định, tất cả của em chỉ dành cho riêng anh, em yêu anh nên cam tâm tình nguyện dâng hiến cho anh!” Hoàng Phủ Anh không chút do dự nói.
“Anh Anh…..”
“Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ngay cả em cũng không dám đối diện, chẳng lẽ anh thực sự sợ sao?” Hoàng Phủ Anh dứt khoát ngắt lời hắn, giọng nói mềm mỏng mang theo chút châm chọc.
Hpngtu nhìn Hoàng Phủ Anh, trong đáy mắt tràn đầy vẻ thương cảm, hắn vô lực lắc đầu, thở dài một tiếng, “Anh Anh, em thực sự cho rằng làm như vậy có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”
Hoàng Phủ Anh vươn tay bám vào cổ hắn, “Em không biết nhưng em cho rằng đó là cách duy nhất!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì nữa chỉ đau lòng nhìn cô, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có chút tình ý nào, chỉ như một người anh trai nhìn đứa em gái đang làm sai chuyện. Hắn không biết vì sao Anh Anh lại trở nên thế này, hắn cũng không biết có phải vì trước đây mình đã có cử chỉ gì sai khiến trong lòng cô nảy sinh ra loại cảm giác này hay không nữa.