‘Hô hô, hình trên tấm thẻ này lại là chị nha, đúng là chị mà, xem này …’
Trên một tấm thẻ vàng là gương mặt Liên Kiều được vẽ cách điệu sau đó in lên thẻ, cô nhặt lên đưa cho Hoàng Phủ Ngưng xem.
‘Oa, đây nhất định là do anh hai ra lệnh cho ngân hàng thiết kế riêng cho chị đó, chị thật oách nha mà cũng thật vô tâm, đến giờ mới phát hiện được!’
Liên Kiều le lưỡi, ‘Khi Ngạn Tước đưa mấy tấm thẻ này cho chị, trong lòng người ta cứ có cảm giác đi xin tiền mà, khó chịu lắm, làm gì có tâm tư đi xem xét mấy tấm thẻ làm gì!’
Hoàng Phủ Ngưng cười cười, ‘Theo em thấy, giấc mộng đi làm của chị không dễ dàng thực hiện đâu!’
‘Sao vậy? Nếu như chị không làm việc thì đi học làm gì chứ?’ Liên Kiều không hiểu.
‘Nguyên nhân thì đơn giản thôi, bởi vì người chị lấy là anh hai em, theo tính tình và suy nghĩ của anh hai em, anh ấy tuyệt đối sẽ không để vợ mình xuất đầu lộ diện đâu!’ Hoàng Phủ Ngưng cho Liên Kiều một lời giải thích hoàn hảo.
Liên Kiều cũng âm thầm thở dài … ‘Vậy cuộc đời chị chẳng phải là vô vị lắm sao, cứ ù ù cạc cạc trôi qua như vậy? Không có chút ý nghĩa nào! Vậy chị sống để làm gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng giật nảy mình, ‘Này, Liên Kiều, mấy lời này chị nói với em thôi nhé, nếu như để anh hai biết được, nhất định sẽ tức giận cho coi!’
‘Chị nói đều là sự thật cả mà!’ Liên Kiều bĩu môi.
Hoàng Phủ Ngưng lắc đầu, ‘Sự thực chính là, chị đã gả vào nhà Hoàng Phủ, chị chính là thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ, tuy nhà chúng ta không có thói quen cấm đoán con gái con dâu đi ra ngoài làm việc nhưng anh hai yêu thương chị như vậy, anh ấy tuyệt đối không cho phép chị đi làm đâu, nếu như chị sợ nhàn rỗi, chẳng bằng sinh cho anh ấy một cục cưng, anh ấy sẽ rất vui mà chị thì cũng không buồn nữa!”
“Nhưng Ngạn Tước nghĩ như vậy là rất bá đạo nha!” Liên Kiều phản đối.
“Chị chắc cũng chẳng lạ gì tính tình của anh hai em chứ? Anh ấy chính là người như vậy đấy, từ chuyện chuyển trường học cho chị, cũng có thể nhìn ra, anh hai căn bản là không muốn chị rời khỏi anh ấy quá xa mà!” Hoàng Phủ Ngưng nói.
“Cũng đúng nha!” Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến Ngạn Tước nữa! Đừng để vua tự đại đó ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta!”
“Được!” Hoàng Phủ Ngưng đồng ý ngay.
Hai cô gái ăn xong bữa trưa liền bắt tay nhau điên cuồng shopping cả một buổi chiều, tất cả tiệm lớn tiệm nhỏ trong thương trường đều bị càn quét qua một lần.
“Tiểu Ngưng, nhanh đến đây xem giúp chị xem, cái váy này thế nào?”
Đứng ở trước tấm kiếng của phòng thay đồ, Liên Kiều như một chú chim nhỏ, trên thân mặc một chiếc váy màu trắng, đang xoay tới xoay lui làm dáng.
“Ừm, chiếc váy này rất đẹp, rất hợp với chị!” Hoàng Phủ Ngưng nhận xét.
Liên Kiều cười nói: “Chị cũng rất thích!”
“Liên Kiều, chị xem chiếc váy trên tay em thế nào? Không biết lúc em mặc lên sẽ ra sao nhỉ?” Hoàng Phủ Ngưng cầm trên tay một chiếc váy của một thương hiệu nổi tiếng.
“Chắc là đẹp, em có mắt thẩm mỹ như thế cơ mà, mau đi vào thử đi, chị giúp em tư vấn!” Liên Kiều vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thử.
Đang lúc định bước vào một căn phòng thử đồ khác để đổi lại chiếc váy, trong kiếng chợt có thêm gương mặt của một cô gái.
“A?” Liên Kiều quả thực bị doạ sợ, cô vội quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ người đứng sau lưng thì sững người.
Cô gái thấy vậy, mỉm cười nói: “Thế nào, quên tôi rồi sao? Chúng ta mới vừa gặp nhau đây mà!”
Liên Kiều lục trong trí nhớ một lúc, mắt chợt sáng lên, nói: “Ồ, thì ra là cô sao, chúng ta đã gặp nhau ở dạ hội phải không?”
Cô gái gật đầu, “Cũng may là cô còn nhớ tôi, bằng không tôi sẽ ngượng lắm!”
Liên Kiều cũng ngại ngùng mỉm cười.
“Thế nào? Đã hỏi chồng cô chưa? Cô chắc là đã biết thêm một số chuyện mà trước đó chưa từng biết đúng không?”
Giọng cô gái rất nhẹ nhưng nụ cười trên gương mặt xinh đẹp không che giấu được ánh mắt có điều mờ ám.
Liên Kiều giật mình, vội hỏi lại: “Cô rốt cuộc là ai chứ? Vì sao lại biết nhiều chuyện có liên quan đến tôi vậy?”
Cô gái cười, “Tôi? Cứ coi như tôi là người có duyên với cô đi!”
“Người có duyên? Là ý gì?” Liên Kiều càng khó hiểu hơn.
Cô gái không vội trả lời câu hỏi của Liên Kiều mà hỏi ngược lại: “Không ngại để người nàh cô ở đây thử y phục chứ? Chúng ta qua bên kia nói chuyện có được không?”
Liên Kiều trầm ngâm một lúc, nhìn về phía phòng thử đồ nơi Hoàng Phủ Ngưng đang thay quần áo rồi gật đầu.
***
“Tên tôi là Cloris!” Cô gái đợi Liên Kiều ngồi xuống rồi thẳng thắn giới thiệu bản thân.
“Ồ!” Liên Kiều gật đầu.
“Tôi còn có một cái tên khác…” Cô gái không vội nói hết câu mà nhìn Liên Kiều bằng cái nhìn đầy ý nghĩa, sau đó mới chầm chậm cất lời: “… gọi là Dodo!”
Liên Kiều giật mình, “Tên của người Mã Lai, cô là người Mã Lai sao?”
Cô gái nhẹ gật đầu.
“Cô thật là người Mã Lai sao? Thì ra chúng ta là đồng hương nha!” Liên Kiều thấy cô gật đầu, trong lòng hết sức cao hứng. Cô gái chỉ cười cười không nói gì.
“Ồ, đúng rồi, trong buổi dạ tiệc cô đã từng nói những chuyện có liên quan đến chị tôi và cha mẹ tôi, cô biết rất nhiều, đúng không? Xin nói cho tôi biết có được không?” Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, liền hỏi.
Dodo nhìn cô, hỏi lại: “Chẳng lẽ chồng cô không nói gì cho cô biết sao?”
“Nói rồi, nhưng…. Tôi thật không thể tin là mình còn có một người chị, mà chị ấy lại sớm qua đời!” Lòng Liên Kiều như chìm xuống đáy cốc.
Trong mắt Dodo thoáng xẹt qua một tia ba đào, cô hỏi lại. “Là chồng cô cho cô biết là chị cô đã chết rồi sao?”
“Là ông nội nói, năm đó xảy ra những chuyện như vậy thử hỏi một đứa nhỏ làm sao mà sống sót được chứ!” Liên Kiều ngậm ngùi nói.
“Hừm!” Dodo chợt hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây chỉ là tuỳ tiện tìm một cái cớ để trong lòng cô được yên mà thôi!”
Liên Kiều nghe vậy mắt chợt sáng lên: “Chẳng lẽ…. chị tôi vẫn chưa chết sao? Chị áy không có chết, có đúng không? Có phải cô biết mọi chuyện có liên quan đến chị ấy, có phải không?”
Một loạt câu hỏi của Liên Kiều chỉ được đáp lại bằng một câu trả lời nhàn nhạt của Dodo, “Đúng là tôi có gặp qua chị cô!”
Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt trừng lớn…..
“Cô…. cô nói thật không?”
Dodo nhướng mắt nhìn cô, giọng lạnh lùng nói: “Tôi cần gì phải gạt cô chứ!”
Toàn thân Liên Kiều đều run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run, “Xin cô, cho tôi biết, chị tôi, chị ấy đang ở đâu?”