‘Hô hô, thật là sảng khoái nha!’
Hoàng Phủ Ngưng nhìn gương mặt tươi cười của Liên Kiều, bước đến nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, cảm ơn chị!’
Thật không ngờ, Alvin tên kia rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, chính là kéo hai chị em dâu lại gần nhau hơn.
Liên Kiều xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngưng, cười ngọt ngào, xua tay nói: ‘Người một nhà cả mà, đừng khách khí với chị như vậy!’
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy cũng nở một nụ cười từ đáy lòng, gật đầu, ‘Đúng nha, chúng ta là người một nhà mà! Nhưng mà … chính bởi vì như vậy nên em mới càng phải cảm ơn chị chỉ vì chỉ có chị chịu giúp em thôi!’
Liên Kiều híp mắt cười, khoác tay Hoàng Phủ Ngưng, ‘Nếu em đã muốn cảm ơn chị, vậy … dùng hành động biểu hiện đi!’
‘Chị muốn em biểu hiện thế nào?’ Hoàng Phủ Ngưng cười cười.
‘Ừm …’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Chị muốn ăn bít tết!’
‘Phù …’ Hoàng Phủ Ngưng bị hành động của cô chọc cười, vô lực lắc đầu, ‘Thật phục chị luôn, suy nghĩ nửa ngày trời mà chỉ đòi ăn một bữa bít tết đơn giản vậy sao, em còn tưởng ít nhất là chị sẽ đề nghị đi điên cuồng shopping một bữa, cà sạch thẻ của em mới thôi chứ!’
‘A!’ Mắt Liên Kiều sáng lên, cô trêu Hoàng Phủ Ngưng, ‘Sao chị lại không nghĩ ra điểm này chứ!’
Hoàng Phủ Ngưng cũng đang lúc hưng phấn, cũng có thể do khó có được một ngày nghỉ, tâm trạng lại thoải mái như vậy, cộng thêm sự áy náy do thái độ lúc trước của mình đối với Liên Kiều cho nên liền đề nghị: ‘Như vậy đi, em biết có một nhà hàng làm món bít tết đặc biệt ngon, đầu bếp của nhà hàng đó đều là đầu bếp cấp quốc tế, ăn xong chúng ta đi mua sắm một chuyến, có được không? Chị thích thứ gì cứ mua, hôm nay không cần phải tiết kiệm giùm cho em, cứ quyết định như thế đi!”
“Vậy sao được chứ? Chị sao có thể tiêu tiền của em được?” Liên Kiều nghiêm túc nói, cô nâng túi xách lên, “Chị có tiền mà!”
Hoàng Phủ Ngưng ngăn cô lại, “Này, chị làm như vậy càng khiến em thấy áy náy, đừng khách sáo với em làm gì, vừa nãy chị giúp em lấy lại sợi dây chuyền đó đã là tiết kiệm giùm em một khoản tiền lớn rồi!”
Liên Kiều bụm miệng cười, “Không nKhoohpn tiểu thư cũng có lúc hối hận nha!”
“Đương nhiên là hối hận rồi, nếu như em với cái tên khốn kiếp kia còn yêu đương đến hôm nay chắc em càng mất mặt hơn!” Hoàng Phủ Ngưng vừa nói vừa kéo Liên Kiều lên xe.
“Lúc nãy chị chỉ nói chơi thôi. Mà hôm nay em không đi làm sao?” Liên Kiều thấy cô làm thật, ngạc nhiên hỏi lại.
Hoàng Phủ Ngưng cười cười nói, “Nha, hôm nay chị là khách quý của em, nhiệm vụ chính hôm nay của em là đi chơi cùng chị!”
Hoàng Phủ Ngưng cho xe chạy sau đó nhìn lại gương mặt rạng rỡ của Liên Kiều, ngượng ngùng nói: “Thực ra…. Chị kết hôn với anh hai em cũng lâu rồi, theo lý em phải gọi chị là chị dâu mới đúng!”
“Trời ơi, đừng, tuyệt đối đừng, gọi như vậy chị sẽ thấy mình già lắm! Không cần đâu!” Liên Kiều vội vàng xua tay nói.
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, “Vậy sau này em cứ gọi chị là Liên Kiều nhé, chỉ sợ sau này để anh hai nghe được lại không biết muốn trừng phạt em bằng cách nào đây!”
“Tại sao chứ?” Liên Kiều nghe không hiểu ý cô.
Hoàng Phủ Ngưng cười, “Chị đừng quên qua một thời gian nữa là lúc chị với anh hai em chính thức bước vào giáo đường làm lễ rồi!”
“Ờ….” Không hiểu sao nghe câu này tim của Liên Kiều chợt đập liên hồi trong lồng ngực, đúng nha, thời hạn nửa năm rất nhanh sẽ đến rồi.
Không ngờ, bất tri bất giác mà mình đã ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước lâu như vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Phủ Ngưng thấy cô hồn vía bay lên mây, tò mò hỏi.
“Ừm, không…. không có gì….” Liên Kiều vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng cười, “Chị bây giờ phát hiện ra, thì ra thời gian trôi nhanh như vậy!”
“Phải đó, đúng là thời gian qua thật nhanh, vậy…”
Hoàng Phủ Ngưng kéo dài giọng, ánh mắt tinh nghịch nhìn cô, “Chị dâu kính yêu nhất của em, lúc nào thì…. định giúp cho nhà Hoàng Phủ của em thêm người đây?”
Tâm tư của Liên Kiều vốn đơn giản, nghe một câu trêu chọc này của cô, mặt đỏ tận mang tai….
“Tiểu Ngưng, em thật đáng ghét!”
Hoàng Phủ Ngưng cố nén cười, “Đỏ mặt sao? Lúc nãy đánh người còn hung hăng lắm mà? Em nghĩ nếu như chị có thể sinh một cục cưng cho anh hai vậy thì nhà Hoàng Phủ càng thêm đông đúc rồi!”
“Làm ơn đi Tiểu Ngưng, chưa có được sự chúc phúc của mục sư trong hôn lễ mà sinh cục cưng không tốt đâu!” Liên Kiều nghiêm túc nói.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy, chị đừng có quê, thân phận của anh hai em không giống người khác nha!” Hoàng Phủ Ngưng cười càng gian xảo.
Liên Kiều xua tay, “Tiểu Ngưng, thực ra hiện giờ điều chị muốn làm nhất là tìm một công việc để làm chứ không phải là sinh cục cưng, em không biết đó thôi, thực ra chị rất ngưỡng mộ em nha!”
“Công việc?” Hoàng Phủ Ngưng bị cô làm giật mình, “Chị đừng nói giỡn, chị còn chưa tốt nghiệp mà!”
“Cho nên chị mới gấp nè!” Liên Kiều chau mày nói.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Em không biết chị nghĩ sao nữa, vì sao phải gấp gáp tìm việc như vậy chứ? Chị không đủ tiền xài sao? Không phải chứ? Chẳng lẽ anh hai không đưa chị tiền?”
“Chính bởi vì bây giờ chị đang xài tiền của anh hai em nên mới cảm thấy ngại ngùng vô cùng, cứ có cảm giác mình là người ngồi yên mà hưởng, có xài tiền cũng không thoải mái!” Liên Kiều thở dài một tiếng, vừa nói vừa rút một xấp thẻ trong túi xách ra.
“Nè, toàn bộ mấy tấm thẻ này đều là Ngạn Tước đưa cho chị!”
Hoàng Phủ Ngưng trợn đôi mắt đẹp, không khỏi bị doạ sợ hết hồn, cô nhìn mấy tấm thẻ này, không kìm được thở dài một tiếng: “Xem ra anh hai không biết dùng cách gì để thể hiện tình yêu cho nên mới dùng cách trực tiếp này, đây nếu không phải là thẻ vàng thì là thẻ đen hết!”
“Phải không? Chị là không hiểu lắm về mấy thứ này…. bên trong có nhiều tiền hay không?”
Liên Kiều chọn một tấm thẻ, xem xét, “Ồ, giờ chị mới phát hiện, trên cái thẻ này có in hình hoa dâm bụt nha, là quốc hoa của nước Mã Lai chị đó!”
Hoàng Phủ Ngưng liếc cô một cái, “Liên Kiều, làm thiếu phu nhân mà như chị cũng là lần đầu tiên em gặp đó, trong thẻ có bao nhiêu tiền cũng không biết nữa sao? Nhưng cũng không quan trọng, theo em nghĩ, với sự yêu chiều mà anh hai dành cho chị, hạn mức trong mấy chiếc thẻ này tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng đâu!”