Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, trong mắt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ, nhưng mà … Lăng Thiếu Đường cứ giả vờ như không nhìn thấy gì, chỉ mải lo cười cười nói nói với Kỳ Hinh!
Đúng là “bạn tốt” mà!
Đây đúng là kết quả điển hình của việc kết nhầm bạn!
Chẳng những không sợ thiên hạ đại loạn mà còn rất giỏi ném đá xuống giếng!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn cái tên An Địch Á này là do tên mồm loa Lăng Thiếu Đường kia cho Liên Kiều biết!
Trước tối hôm nay, hắn còn cho rằng chính Cung Quý Dương mới là tên miệng rộng, không ngờ Lăng Thiếu Đường cái tên này bản lãnh càng lớn hơn! Ngay lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút nhớ nhung Lãnh Thiên Dục …
Nhưng mà … nếu như Lãnh Thiên Dục có mặt ở đây hôm nay, liệu hắn có giống như Lăng Thiếu Đường hay không đây …
Càng nghĩ lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rối bời … thậm chí là có chút “lạnh lẽo”, người ta thường nói, trong đời gặp được một tri kỷ đã là đủ lắm rồi, hắn kể như là số mạng tốt đi, vừa ra đời đã kết giao được với ba người “bạn tốt” này, chỉ tiếc là … ba người bạn của hắn, ưa thích náo nhiệt không tên nào kém tên nào, hắn … số phận đủ đáng thương rồi chứ!
Bàn tay cầm ly rượu có chút run rẩy, hắn nhìn lại một lần chất lỏng trong ly, lại nhìn về phía Liên Kiều đang nhìn hắn bằng ánh mắt uy hiếρ, Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm hít sâu một hơi …
Chết thì chết vậy, dù sao bây giờ không chết lát nữa trở về cũng sống không bằng chết!
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nâng ly rượu lên, vừa nhắm mắt lại định dốc xuống …
‘Đợi chút!’ Liên Kiều đưa tay ngăn lại động tác của hắn.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi mừng thầm …
‘Liên Kiều, em thay đổi ý kiến có phải không? Anh biết mà, em nhất định là không nỡ!’
Liên Kiều nhướng đôi mày đẹp, cô vươn tay đón lấy ly rượu trong tay hắn, vừa chậm rãi đổ đi chất lỏng bên trong ly rượu vào một cái ly không khác, vừa điềm đạm nói: ‘Anh đừng có vui mừng quá sớm vậy, em chỉ là không muốn anh với hồ ly tinh đó chạm môi với nhau thôi!’
Nói xong liền đẩy cái ly mới vừa được đổ vào thứ chất lỏng kia đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước…
‘Nha đầu, em thật nhẫn tâm nhìn anh uống cái loại này sao?’ Hắn cười khổ, trong mắt chỉ toàn là sự bất đắc dĩ.
Liên Kiều liếc nhìn hắn như muốn nói “Anh nói nhiều quá!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị cô đánh bại rồi, hắn chỉ còn cách lần nữa nâng lên ly rượu, nhắm mắt lại, liều chết hớp một hớp…
Một mùi vị cực kỳ khó chịu xộc vào mũi nhất thời làm hô hấp của hắn như nghẹn lại, hắn chỉ đành cực lực nén ý muốn phun ra xuống.
“Uống hết cho em, một giọt cũng không được chừa lại!” Liên Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói.
Đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước thực sự uống hết ly rượu kia, hắn quả thật cảm thấy lồng ngực mình sắp bị nổ tung.
Trong dạ dày chứa đầy những thứ quái lạ kia, mỗi lần nghĩ đến ó, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, phun ra, phun ra cho bằng sạch…
“Hừm, xem lần sau anh còn dám liếc mắt đưa tình với mấy cô gái khác nữa không!” Liên Kiều thấy hắn khổ sở như vậy, lửa giận trong lòng cũng tiêu mất hơn một nửa, chỉ ném lại một câu cảnh cáo.
***
Ánh đèn trong đại sảnh dần tối xuống, nhường cho một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía sân khấu, người chủ trì buổi tiệc hôm nay, Kingston nét mặt rạng rỡ bước lên sân khấu, cầm lấy micro, liền đó giọng nói sang sảng của ông đã vang khắp đại sảnh:
“Nhờ sự ủng hộ nhiệt tình của các vị khách quý cho nên buổi tiệc hôm nay mới được long trọng và thành công như vậy, ngoài ra tôi còn rất vinh hạnh được mời tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh và Lăng thị tài phiệt Lăng Thiếu Đường tiên sinh, cảm ơn hai vị đã rút thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì điều đó, tiếp theo đây, xin mời hai vị cùng bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy mở màn cho buổi tiệc đêm nay…”
Lời nói của ngài Kingston vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, liền đó, tiếng nhạc cũng bắt đầu du dương vang khắp đại sảnh….
“Hinh Nhi, mời….”
Lăng Thiếu Đường ánh mắt tràn đầy thâm tình đưa tay mới Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cũng tươi cười tiến đến, bước chân của hai người phối hợp hết sức ăn ý với nhau, dìu dắt theo điệu nhạc khiến cho những người xung quanh hết sức hâm mộ.
Còn bên này…
“Nha đầu, tới….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ưu nhã đưa tay về phía Liên Kiều, vẻ khổ sở vừa nãy trong phút chốc đã bị quét sạch, chỉ còn lại nét phong độ lịch lãm trên gương mặt tuấn tú.
Trên môi hắn câu lên một đường cong hoàn mỹ, vẻ mặt nụ cười công với ánh mắt thâm thuý khiến cả người hắn toát lên một vẻ lịch lãm mà cao quý như vương tử.
Liên Kiều ánh mắt huyễn hoặc, cô cũng như quên hết những chuyện không vui vừa nãy, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, ngay lập tức, eo của cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ vịn chặt lấy…
Âm nhạc dìu dặt như nướ du dương vang khắp căn phòng, chính đang lúc Liên Kiều cảm thấy mình sắp bị chết chìm trong ánh mắt của hắn, Hoàng Phủ Ngạn Tước dã kề môi bên tai cô, nói thầm….
“Nha đầu, đừng lo lắng, em chỉ cần bước theo bước chân của anh là được rồi!”
“Ầm….”
Cái cảm giác như mộng như thực trong tim trong óc Liên Kiều lúc này chợt ầm ầm sụp đổ, Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tức đến nghiên răng.
Cái gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này, hắn cho rằng mình không biết khiêu vũ sao? Quả thực là quá xem thường Liên Kiều này rồi, hắn chẳng lẽ không biết từ nhỏ cô đã được tiếp thu những giáo du͙c về lễ nghi trong vương thất hay sao chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình là một cô nhóc cái gì cũng không biết sao?
Làm ơn đi, cô chân chính xuất thân từ hoàng thất cơ mà!
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô chợt biến sắc, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lo lắng hỏi lại, “Nha đầu, sao vậy?”
“À, không có sao…. Em chỉ mãi nghĩ về câu nói lúc nãy của anh mà thôi!” Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng không biết đã mắng thầm hắn bao nhiêu bận.
Chầm chậm bước theo tiếng nhạc, tư thế khiêu vũ của Liên Kiều cực kỳ chuẩn mực và ưu nhã khiến cho những vị khách đứng ngoài không ngừng lên tiếng tán thưởng, ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị cô làm cho ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Sau đó những vị khách lần lượt tìm bạn nhảy cho mình rồi bước ra sàn nhảy, cùng nhau lả lướt theo giai điệu du dương, dìu dặt.
“Nha đầu, thật không ngờ tài khiêu vũ của em thật là giỏi…. hô….”
Lời ngợi khen của Hoàng Phủ Ngạn Tước cò chưa dứt đã bị thay thế bằng một tiếng kêu đau hơn, vừa nhìn lại đã thấy gót giày cao của Liên Kiều vừa vặn đạp xuống mũi chân hắn….
“Vừa nãy do mọi người đều đang quan sát chúng ta, vì giữ thể diện cho anh nên em mới không ‘trừng phạt’ anh, giờ thì em phải…. đạp cho đủ!” Nụ cười hàm tiếu trên gương mặt nhỏ nhắn sớm đã không còn, quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt một ngụm nước bọt hắn cũng tự ý thức được vừa nãy mình lỡ lời, tiêu rồi, tối nay mình sao lại xui xẻo đến vậy chứ?
“Nha đầu, anh rút lại lời nói vừa nãy được không?” Còn chưa nói xong, chân lại bị đạp tiếp một cước….
“A, thật là ngại quá, em vốn là không biết khiêu vũ, anh xem, lại lỡ chân đạp trúng anh rồi!” Liên Kiều cười nhạt một tiếng, chỉ là… trong đáy mắt loé lên một tia giảo hoạt.