Nhìn qua lớp thủy tinh, màu đỏ của rượu nhìn càng mê người, chất rượu sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt vừa ngửi cũng biết là rượu quý, nhưng bên một phía này của chiếc ly thủy tinh, nụ cười của Liên Kiều càng trở nên tà mị.
Cô đi thẳng về phía Lăng Thiếu Đường.
Trong những trường dạ tiệc như tối nay, oanh oanh yến yến tề tựu, thân sĩ cùng thục nữ không ngừng khoe khoang vẻ lịch thiệp như một loại chuẩn mực để đánh giá, nhưng mà …
Theo tiếng vỡ thanh thúy của thủy tinh, đám người vốn hết sức lịch thiệp kia chợt trở nên hỗn loạn, sau đó là một tiếng kêu thất thanh của một cô gái.
Lăng Thiếu Đường ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, đôi ngươi vốn sắc bén như chim ưng chợt trừng lớn, hắn nhìn về phía áo vest của mình, sau đó nhìn chằm chằm về phía tác giả của tai họa kia.
‘Thiếu Đường, sao vậy?’ Đang cùng một chính khách thảo luận sự vụ gì đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền tách đám đông đang hỗn loạn ra, tiến đến.
Cách sau lưng hắn không xa là Kỳ Hinh.
‘Trời ơi, Thiếu Đường, áo của anh … có chuyện gì thế?’ Kỳ Hinh hốt hoảng kêu lên một tiếng.
‘Ngạn Tước, cậu đến thật đúng lúc, quản lý cho tốt người phụ nữ của cậu vào!’ Lăng Thiếu Đường tức đến sắp phát điên.
Áo vest của hắn bị rượu vang nhuộm ướt một mảng lớn.
Mà thủ phạm đang đứng trước mặt hắn, đầu cúi thấp đến khoog thể thấp hơn, không ai khác hơn là…. Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy liền hiểu ngay rốt cuộc là chuyện gì, hắn cố kìm một tiếng cười, nhìn Liên Kiều nói: “Nha đầu, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Liên Kiều nghe vậy, ngẩng đầu lên, vẻ đáng thương nói: “Ngạn Tước, người ta không phải cố ý đâu, em chỉ là đứng ở một bên thôi mà, ai mà biết anh ấy đột nhiên xoay lại….”
Lăng Thiếu Đường nghe cô nói vậy, cơn tức càng dâng lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía mình, cũng lạnh lùng quét mắt một vòng, đám người xem náo nhiệt thấy vậy thức thời tản ra…..
“Ngạn Tước….”
Thấy không có ai quan sát nữa, Lăng Thiếu Đường mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói gắn từng tiếng: “Chắc là câu không tin lời người phụ nữ của cậu nói chứ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chống tay lên trán, thấp giọng cười: “Đương nhiên là tin rồi, cô ấy nói mình không cố ý mà!”
“Đáng chết! Cô ấy rõ ràng là cố ý mà! Nhất định là muốn trả thù mình!”
Lăng Thiếu Đường chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của cô, “Bởi vì trong lòng em không phục cho nên mới làm vậy, phải không?”
“Em đâu có!”
Liên Kiều vẻ mặt vô tội, đôi mắt lóng lánh nước, “Anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!”
“Cái gì?” Lăng Thiếu Đường nhất thời không hiểu ý cô là sao, chỉ tay về cô, lại chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước…
“Cô ấy nói cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘tốt bụng’ giải thích với hắn: “Vừa nãy cô ấy nói, anh là…. ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’!”
“Cái gì? Cậu….” Lăng Thiếu Đường sắp điên rồi.
“Kỳ Hinh…. Em nhìn cậu ta kìa….”
Liên Kiều vội chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, vẻ mặt uỷ khuất, “Em đã nói là em không có cố ý rồi, anh ấy sao lại nhỏ mọn như thế chứ!”
Kỳ Hinh nhịn không nổi bật cười, “Đúng đó, nếu nói như em, anh ấy quả thực là một người đàn ông nhỏ mọn!”
Lăng Thiếu Đường bất lực xua tay, “Các người…. người nào người nấy đều như vậy…. hôm nay quả thực là ngày xui xẻo của tôi!”
Trong lòng Liên Kiều vui đến nỗi sắp nở hoa nhưng vẫn nén xuống, đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, “Thôi bỏ đi, em biết cũng là do em vụng về, vậy đi, em đi cùng anh rửa một chút!”
“Em đi rửa với anh? Thật tốt bụng đến thế sao?” Lăng Thiếu Đường cảnh giác hỏi.
“Này, anh sao lại nhàm chán thế? Thật không hiểu sao Kỳ Hinh lại thích anh được chứ, haizzz….”
Liên Kiều xụ mặt nói, “Em biết là em làm sai, em xin lỗi anh, đừng có dùng cái ánh mắt cảnh giác ấy nhìn em nữa!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, nhịn cười nói: “Thiếu Đường, Liên Kiều rất ít nói xin lỗi ai, hôm nay coi như cậu là ngoại lệ đấy!”
Lăng Thiếu Đường nghe hắn nói vậy, lòng vẫn còn hoài nghi nhìn lại Liên Kiều nhưng cũng bị lời của Hoàng Phủ Ngạn Tước làm cho lung lay, chỉ tiếc là…. đây là lần đầu tiên hắ gặp Liên Kiều, lần đầu tiên tiếp xúc với Liên Kiều cho nên đương nhiên không biết trong lòng cô ‘tốt bụng’ đến cỡ nào…
“Thôi bỏ đi, anh tự đi!” Hắn vốn cũng không định tính toán gì với cô, dù sao Liên Kiều cũng là vợ của Ngạn Tước.
Thấy hắn bước nhanh đến phòng vệ sinh, Liên Kiều bụm miệng cười trộm, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….
“Ngạn Tước, em đem khăn lông cho anh ta nhé!”
Nói xong cũng hướng về phía phòng vệ sinh mà đi.
“Nha đầu….” Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn cô lại.
Liên Kiều quay đầu: “Gì vậy?” Trong ánh mắt xẹt qua một tia cảnh giác…..
“Đừng nghịch ngợm nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh cáo một câu.
“Ai ya, em biết rồi!” Nói xong vội vàng chạy về phía lối nhỏ kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu cười, Kỳ Hinh thấy vậy rất hiếu kỳ hỏi hắn, “Ngạn Tước, anh sao vậy? Không có gì chứ?”
“A, không, không có gì!” Trong lòng hắn âm thầm nói thêm một câu, “Người có chuyện chắc là Lăng Thiếu Đường của em kìa!”
Thiếu Đường ơi….
***
Lăng Thiếu Đường vừa vào đến phòng vệ sinh, không do dự mà đi thẳng đến vòi nước, cởi áo vest ra đặt ở một bên lavabo sau đó hìn về phía bình nước rửa tay ở trước vòi nước.
Hắn đưa tay ấn vào bình nước rửa tay, hình như không có mùi thơm vốn có của xà phòng mà là…..
“A…” Lăng Thiếu Đường kinh hãi kếu lên một tiếng, trên gương mặt chợt mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có.
Nhìn lại áo vest của mình, trên chiếc áo may bằng chất liệu cao cấp kia bốc lên một làn khói mỏng, sau đó cả căn phòng thoang thoảng một mùi vị vô cùng kich thích khứu giác!
Đáng chết!
Lăng Thiếu Đường trong lòng kinh hãi, hắn vội vàng mở nắp bình nước rửa tay ra xem sau đó mới tức tối phát hiện ra trong đó vốn chẳng có xà phòng gì mà là…. một loại acid.
Đáng chết!
Là ai làm chuyện này chứ? Bên trong bình xà phòng sao lại có acid được chứ?
Đang lúc mang một bụng tức tối đứng đó, Lăng Thiếu Đường chợt thấy cửa phòng vệ sinh bị ai đó chầm chậm đẩy ra….