Nhưng giữa đám người phủ đầy lụa là nhung gấm đó không khó nhìn thấy một thân hình cao lớn đầy khí phách như hạc giữa bầy gà.
‘Thiếu Đường …’
Người đàn ông lập tức quay đầu, khi nhìn rõ mặt người mới đến, vội vàng lịch thiệp nói vài câu với người đối diện mình sau đó bước nhanh đến, vừa nhiệt tình vừa sảng khoái vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Thế nào mà lại đến đây?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết còn cố tình chọc hắn.
‘Ngạn Tước, lâu ngày không gặp cậu thích giả ngốc với mình sao?’ Lăng Thiếu Đường nhướng mi, cười: ‘Nếu như không phải chủ nhân buổi tiệc là Kingston lão già háo sắc này mình cũng không cần phải theo Kỳ Hinh đến đây làm gì!’
Nói xong hắn nghiêng người nhìn về Liên Kiều đang nấp sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước, trên môi câu một nụ cười: ‘Ngạn Tước, xem ra tâm tình của cậu cũng không khác mình bao nhiêu đâu, cô ấy là … Liên Kiều sao? Là cháu nội của Hoa Đô lão nhân sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhích người sang một bên, kéo Liên Kiều bước lên trước, vừa định giới thiệu nào ngờ cô đã vọt lên trước, đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt màu tím sáng rực, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Lăng Thiếu Đường bị hành động của cô dọa đến giật mình, nhất là khi nhìn đến đôi mắt màu tím khác thường của cô, hắn nuốt một ngụm nước bọt nhìn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt như đang xem kịch vui đứng bên cạnh.
Đến lúc bị cô nhìn đến toàn thân không được tự nhiên hắn mới thốt một câu: ‘Em … em nhìn cái gì?’
Chuyện này nếu đồn ra ngoài thật không biết phải làm sao nhìn người nữa, đỉnh đỉnh đại danh tổng giám đốc của Lăng thị tài phiệt lại bị một cô nhóc mới lớn nhìn đến dựng tóc gáy …
Môi Liên Kiều câu lên một nụ cười ngây thơ: ‘Anh … chính là Lăng Thiếu Đường?’
‘Hả? À, phải!’ Lăng Thiếu Đường khôi phục lại tinh thần, gật đầu.
Liên Kiều nghe vậy reo lên một tiếng, sau đó nhảy bổ vào người hắn … ‘Tốt quá rồi, rốt cuộc em cũng gặp được anh … ha ha …’
‘Cái này …’
Lăng Thiếu Đường vội vàng đưa hai tay lên, để mặc cô nhóc vừa ôm mình vừa điên cuồng nhảy nhót, hắn không khó cảm nhậ hai tia nhìn sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước bắn qua mình.
Trời ạ….
Nha đầu này, chẳng lẽ muốn bọn họ ‘huynh đệ tương tàn’ hay sao chứ?
“Nha đầu!” Quả nhiên, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy sắc mặt cũng thay đổi, lập tức tiến đến kéo cô lại.
“Ngạn Tước, cái đó…. Anh cũng thấy đó, tớ đụng cũng không dám đụng cô ấy đâu…” Lăng Thiếu Đường vội vàng giải thích, hắn thật không muốn vô duyên vô cớ trở thành bia cắm phi đao.
“Này, Ngạn Tước, sao tự dưng anh lại kéo người ta lại chứ!” Cổ tay Liên Kiều bị hắn nắm chặt nên hơi đau, cô không kìm được tiếng oán thán.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn cau mày lại: “Em thân với cậu ta lắm sao?”
Liên Kiều chu môi: “Anh ấy không phải là Lăng Thiếu Đường sao chứ? Thấy anh ấy đương nhiên là vui rồi!”
“Cái gì?” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cao νút khiến Liên Kiều cũng bị doạ giật mình.
Lăng Thiếu Đường thấy vậy cố nén cười, “Mình nói này Ngạn Tước, cậu cũng quá nhạy cảm rồi đó, nói không chừng nha đầu này rất sung bái mình thì sao, hôm nay thấy mình đương nhiên là cao hứng vô cùng rồi!”
Nói xong hắn còn tinh nghịch hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước làm một cái mặt quỷ.
Nào ngờ….
“Còn lâu đi, vốn dĩ em vui khi nhìn thấy anh là bởi vì anh đã hứa dạy em cưỡi ngựa thôi!” Liên Kiều nói thẳng.
“Phì….” Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhịn không nổi bật cười, lại nhìn về phía Lăng Thiếu Đường thấy mặt hắn xụ xuống trong lòng càng vui vẻ hơn.
“Thiếu Đường….”
Đúng lúc này một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, “Ngạn Tước, anh cũng đến rồi à….”
Giọng nói này, du dương dễ nghe như tiếng nhạc ngay lập tức khiến Liên Kiều chú ý.
Nhìn về phía vừa cất lên tiếng nói, Liên Kiều nhìn thấy một cô gái, trên thân mặc một bộ lễ phục màu đen tạo nhã mà không giấu được vẻ đẹp tự nhiên, gương mặt xinh xắn như đáo hoa quỳnh chớm nở, đẹp không thể tả.
“A….” Liên Kiều đưa tay bụm miệng che đi tiếng kêu kinh ngạc, sững người nhìn.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới điềm đạm cười đáp lời: “Kỳ Hinh, sao vừa nãy không thấy em?”
“Vừa nãy em gặp một người quen, hàn huyên mấy câu, thật ngại quá!” Kỳ Hinh tiến đến, vừa nói vừa cười, ưu nhã như một đoá sen.
“Ngạn Tước, cô gái này chẳng lẽ là….” Cô nhìn về phía Liên Kiều, trong đôi mắt đẹp lộ ra một ý cười.
Vừa nãy lúc đang chào hỏi một người khách quen, cô vô tình nhìn thấy cô gái này ôm lấy Thiếu Đường một giây kia, bất giác trong lòng có chút ghen tức nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô liền hiểu ran gay.
Một cô gái có thể khiến cho Ngạn Tước khẩn trương như vậy, nhất định chỉ có thể là…. Liên Kiều.
Tuy hai người chưa chính thức cửa hành hôn lễ nhưng tin rằng, mối quan hệ giữa hai người đã rất mật thiết mà đối với tính cách của Hoàng Phủ Ngạn Tước mà nói, cô gái này nhất định là người hắn yêu sâu sắc bằng không sẽ không quyết định kết hôn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không giấu giếm, hắn cười nhẹ, đưa tay vịn lấy eo thon của Liên Kiều, nói: “Cô ấy là Liên Kiều, vợ anh!” Nói xong nhìn về phía Liên Kiều, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, cô ấy là Kỳ Hinh!”
Liên Kiều như vẫn chưa tỉnh hồn lại, cô ngơ ngác nhìn Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh cũng tươi cười nhìn cô, trong lòng không khỏi thầm khen đôi mắt màu tím quá xinh đẹp kia, thật không khác gì hai hạt châu long lanh toả sáng, thật quá thu hút….
Qua một lúc thấy Liên Kiều không có phản ứng cô liền chủ động bước đến, nhẹ giọng nói: “Thì ra em là Liên Kiều, em biết không, em là cô gái đầu tiên mà Ngạn Tước luôn miệng nhắc đến đó!”
Giọng nói dịu dàng bên tai khiến Liên Kiều cảm thấy vô cùng ấm áp, thấy cô đến gần mình sau đó bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều đã bị cô nắm chặt lấy.
Kỳ Hinh không biết cô gái này đang sững sờ nhìn cái gì, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt quá đáng yêu mà lại còn vô cùng xinh đẹp nữa.
Tin rằng chỉ có cô gái đáng yêu như vậy mới có thể thu phục trái tim của Hoàng Phủ Ngạn Tước thôi.
“Kỳ Hinh….”
Một lúc sau Liên Kiều mới thì thào cất lời, lại giống như một em bé, nũng nịu ôm lấy cô, “Kỳ Hinh, chị thật đẹp, em thật thích chị….”
Thấy một màn này, Lăng Thiếu Đường giật bắn mình, hắn kéo mạnh cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấp giọng hỏi: “Này, người phụ nữ của cậu chắc không phải…. ngay cả con gái cũng thích chứ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, “Trước giờ mình không biết thì ra trí tưởng tượng của cậu lại phong phú như vậy!”
“Mình trước giờ cũng không biết cậu và Thiên Dục lại có cùng sở thích ***!” Lăng Thiếu Đường trào phúng nói.
“Thiếu Đường, cậu đừng có đắc ý vội, tối nay cậu giữ sức tự lo cho mình còn hay hơn!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười quỷ dị.
“Ý cậu là sao?” Lăng Thiếu Đường nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một hồi chuông cảnh báo.
“Ha ha….” Bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt lên vai bạn tốt khẽ vỗ vài cái, giọng đồng tình nói: “Từ từ sẽ hiểu thôi!”