Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, ‘Chắc là vậy, từ sau khi hai người kết hôn, buổi yến tiệc nào Thiếu Đường tham gia cũng đều dẫn theo Kỳ Hinh cả!’
‘Yeah, nói vậy tối nay em có thể gặp được Kỳ Hinh phải không? Tốt quá rồi!’ Liên Kiều mừng rỡ ríu rít nói, đôi mắt màu tím toát lên vẻ lộng lẫy mê người.
Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm thở phào một hơi, gật đầu.
Đúng lúc hắn tưởng cô sắp kết thúc chủ đề này thì Liên Kiều đột nhiên thì thầm bên tai hắn: ‘Này Ngạn Tước, anh đừng tưởng rằng em quên rồi nhé, Lăng Thiếu Đường đã chính miệng hứa sẽ dạy em học cưỡi ngựa rồi, mà còn hứa tặng em một con ngựa thật đẹp nữa, không chỉ có anh ấy, còn có Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục nữa, hắc hắc … nhưng mà, nếu như hôm nay gặp được Lăng Thiếu Đường ở đây thì bắt đầu từ anh ấy trước vậy!’
Nói xong không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước có phản ứng, cô đã mở cửa xe bước xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngừng đưa tay day day trán … Thiếu Đường, hôm nay cậu tự lo liệu đi …
***
Tiếng nhạc dìu dặt vang lên khắp đại sảnh, khi cánh cửa đại sảnh được nhân viên phục vụ mở ra, sự xuất hiện của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều cùng lúc dẫn đến ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của tất cả mọi người có mặt.
Ánh mắt hâm mộ đến từ phía đàn ông, bóng dáng mảnh mai lung linh xinh đẹp đó khiến cho hô hấp của họ như ngừng lại.
Còn ánh mắt đố kỵ đương nhiên là đến từ các cô gái có mặt ở đó, một người đàn ông tuấn tú kiệt xuất như vậy lại đã “có chủ” rồi.
Thân hình cao lớn của người đàn ông bên cạnh bóng dáng yêu kiều của cô gái nhất thời tạo nên một cảnh tượng hết sức thu hút …
‘Ha ha … Ngạn Tước, cháu đến rồi …’
Chủ của buổi tiệc hôm nay là một nhân vật rất có máu mặt trong giới chính trị, ông Kingston, khi ông ta thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đến vội vàng bước đến nghênh tiếp.
Kingston năm nay đã gần bảy mươi nhưng sức khỏe cùng tinh thần vẫn còn rất tốt.
‘Nghị viên Kingston, chào ngài!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thân mật ôm lấy ông chào hỏi, trên môi nở nụ cười lịch thiệp.
Vị nghị viên này cùng cha hắn quan hệ tương đối tốt, bởi vậy ông cũng coi như là trưởng bối của hắn.
“Ngạn Tước, vị tiểu thư này là…..” Ông Kingston quay đầu nhìn về phía Liên Kiều đang đứng bên cạnh, nhất thời mắt sáng rực.
“Cô ấy là….”
“Cháu tên là Liên Kiều, ông Kingston, chào ông!” Liên Kiều chủ động tự giới thiệu mình, giọng nói vừa ngọt ngào vừa lễ phép.
“A? A….”
Ông Kingston nghe cô cách xưng hô của cô với mình, nhất thời sững người, sau đó mới bước lên định ôm cô…..
“Là Liên Kiều sao, chào cháu chào cháu….”
Nào ngờ cánh tay của ông còn chưa kịp chạm vào người Liên Kiều thì một cánh tay khác đã kéo cô qua một bên, sau đó cả người Liên Kiều rơi vào vòng tay quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Ngài Kingston, thật là ngại quá, vợ cháu không hiểu lễ tiết cho lắm, xin ngài đừng chấp nhất!” Hắn không chút dấu tích che lấy Liên Kiều, sau đó nói một câu đơn giản tuyên bố quan hệ giữa hai người.
Vị Kingston này cái gì cũng tốt, chỉ có một căn bệnh duy nhất là háo sắc, thấy cô gái nào đẹp lập tức liền ý loạn tình mê, vì đề phòng, hắn vẫn là giữ chặt Liên Kiều bên cạnh mình tốt hơn.
Kingston nghe vậy ánh mắt chợt loé lên tia kinh ngạc, vội vàng hỏi lại: “Ngạn Tước, cháu nói đây là…. vợ cháu?”
“Đúng vậy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút giấu giếm nói.
Kingston hớp một hơi không khí như trấn tĩnh lại, không chỉ có ông, những người đứng gần đó nghe thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào thì có vợ rồi? Chẳng lẽ hắn kết hôn rồi sao? Vì sao bên ngoài không hề nghe được chút tin tức nào cả?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, hắn cũng không có ý định giải thích gì thêm.
Liên Kiều nghiêng đầu nhìn Kingston một lúc mới nghi hoặc cất lời: “Ông Kingston, ông sao vậy?”
Vẻ mặt này của ông ta rất lạ nha, nhưng hpnty càng lạ hơn, vừa nãy ông ta rõ ràng là muốn chào hỏi mình thôi mà, sao hắn lại phải ngăn cản chứ?
Trên mặt Kingston nở một nụ cười ngượng ngùng nhìn Liên Kiều nói: “Ha ha…. Thực ra thì…. Cháu gọi ta là nghị viên Kingston được rồi, ta….. ta đâu có già đến vậy, phải không?”
Cô gái này quả thật xinh đẹp đến động lòng người, chỉ đáng tiếc….
Tuy ông là nghị viên, thân phần không kém nhưng cũng biết có một số người là không nên chọc vào, cugx như vị Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng trước mặt ông đây, tuy ông ta và cha hắn đã có giao tình nhiều năm nhưng ông biết rõ người thừa kế của Hoàng Phủ tài phiệt hiện nay bản lĩnh đến đâu, tứ đại tài phiệt đến đời của hắn, đã có những thành công vượt bậc so với đời trước.
Liên Kiều nghe vậy lắc đầu nói: “Nhưng cháu thấy ông còn già hơn cả ông nội cháu, cháu kêu ông cũng là đúng mà!”
“Hả?” Nghị viên Kingston nghe vậy trên mặt càng lộ vẻ ngượng ngùng, cười không được mà không cười cũng không xong.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén cười, hắn ôm eo Liên Kiều, sủng nịch trách: “Nha đầu, đừng làm loạn nữa!”
“Ồ….” Liên Kiều rọt cổ, đưa tay bụm miệng.
“Nghị viên Kingston, thật là ngại quá, vợ cháu không hiểu lễ tiết, thật xin lỗi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu loát nói một câu xin lỗi.
“Không cần không cần, đừng khách khí như vậy, quý phu nhân ngây thơ chân thật như vậy thật đáng quý, không biết là con cháu cảu gia tộc nào?” Kingston vừa cười vừa đáp lời.
“Hoàng thất Mã Lai!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn điềm đạm cười.
Trong mắt Kingston xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó vội vàng nói: “Ồ, thì ra phu nhân là cháu cưng của Hoa Đô Lão Nhân, hôm nay gặp thật là vinh hạnh cho tôi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ gật đầu.
“Ngạn Tước, xin mời bên này, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!”
Ánh mắt Kingston vừa thất vọng vừa luyến tiếc liếc về phía Liên Kiều, nếu như cô không phải là người phụ nữ của một trong tứ đại tài phiệt, nói thế nào đêm nay hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha món mồi ngon như vậy.
Kingston vốn chẳng có niềm đam mê nào đặc biệt, chỉ là đối với người đẹp rất có hứng thú cho nên tuy là tuổi tác đã cao nhưng bên cạnh không lúc nào thiếu những bóng hồng, tối nay vốn có rất nhiều con gái nhà danh giá tham gia buổi tiệc nhưng chưa có cô gái nào lọt vào mắt hắn, ngoại trừ cô gái này nhưng mà chỗ dựa của cô hắn tuyệt đối không thể xem thường…
“Ông Kingston, xin hỏi ông có thấy Lăng Thiếu Đường không?” Liên Kiều đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Hả? Thiếu Đường à, thật trùng hợp, hai người họ đến trước hai người không lâu, lúc này chắc là đang ở khu vực dành cho khách quý bên kia.”
Tiếng ‘ông’ mà Liên Kiều gọi Kingston nghe vào tai hắn cực kỳ chói tai, cực kỳ khó chịu, hệt như đang nhắc nhở hắn…. ông là già rồi, đừng cứ không biết liêm sỉ dòm ngó những cô gái trẻ nữa….
“Tốt quá Ngạn Tước, chúng ta đi đến đó tìm họ đi, nhanh lên!” Liên Kiều cười càng rạng rỡ, kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, nũng nịu lên tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực cười cười, hướng về phía nghị viên Kingston: “Thật ngại quá, xin lỗi không tiếp chuyện ngài được!”
“Xin mời tự nhiên….” Kingston vội vàng nhường đường.