‘Rất nực cười phải không? Em vậy mà lại đi tin tưởng tình yêu của một tên lăng nhăng!’
‘Ah!’
Liên Kiều giật mình, ‘Đợi chút … chị nghe chưa hiểu lắm, ý em nói là … người bạn trai đó của em đến với em chỉ vì tiền thôi sao?’
Hoàng Phủ Ngưng rầu rĩ gật đầu, vẻ mặt vừa đau khổ vừa tức giận.
‘Chuyện này … chuyện này là thế nào? Nhà Hoàng Phủ đã đủ giàu có rồi, chẳng lẽ gia thế của cô gái kia còn ghê gớm hơn tứ đại tài phiệt sao?’ Liên Kiều vẫn có điểm chưa hiểu, tò mò hỏi lại.
‘Không, cô gái đó chỉ là con gái của chủ tịch một công ty nhỏ thôi, nếu đem công ty đó so sánh với tứ đại tài phiệt thì cũng như một giọt nước bỏ bể mà thôi!’ Hoàng Phủ Ngưng cười trào phúng.
‘Vậy thì … sao lại …’ Liên Kiều càng không hiểu.
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, ‘Em với Alvin quen nhau trong quán bar, hắn rất khéo miệng cũng rất đẹp trai, sau lần gặp đó, hắn bắt đầu điên cuồng theo đuổi em, sau cùng em cũng xiêu lòng, bằng lòng làm bạn gái hắn, chỉ có điều, hắn vẫn luôn dấu giếm gia thế của mình, sau này khi quan hệ giữa em và hắn càng lúc càng mật thiết, hắn hình như cũng thật lòng thương em, cũng rất che chở em, chính vào lúc em định công khai mối quan hệ với hắn thì lại phát hiện một màn em không thể chịu đựng nổi …’
Hít một hơi thở sâu như muốn ổn định tâm tình lại, cô nói tiếp: ‘Hôm nay là sinh nhật của hắn, vì chúc mừng cho hắn, từ sáng sớm em đã rời công ty chọm mua quà tặng cho hắn, vốn em và hắn đã hẹn tối nay gặp mặt, nhưng vì muốn cho hắn một sự bất ngờ cho nên em đến nhà hắn sớm hơn vì muốn sắp đặt xong mọi chuyện trước khi hắn tan sở về nhà, nào ngờ, khi em vừa bước vào thì đã thấy … hắn và một người phụ nữ khác đang … ôm nhau trên giường làm cái chuyện khiến người ta buồn nôn đó …’
Hoàng Phủ Ngưng càng nói càng tức, lửa hận trong mắt tưởng chừng muốn thiêu đốt con người đáng ghét kia.
‘Sao lại thế được? Tên đàn ông này cũng quá đáng ghét rồi!’ Liên Kiều trước giờ tinh thần chính nghĩa cao vời vợi, nghe vậy nghiến răng nghiến lợi nói.
‘Tiểu Ngưng, sau đó thì sao? Em có hung hăng trừng trị hắn một trận không?’
Hoàng Phủ Ngưng lắc đầu, ‘Lúc đó em cũng quá bất ngờ với những gì mình chứng kiến, sau đó tức đến toàn thân phát run, không nói được gì cả!’
‘Hả?’
Liên Kiều nghe cô nói vậy cũng tức dùm cô, ‘Sao em lại không nói gì, không làm gì chứ? Cũng không phải là em làm chuyện có lỗi, ít nhất thì cũng phải cho hắn vài tát tai mới đúng chứ!’
‘Em cũng muốn, nhưng mà … nhưng mà … hắn đã lên tiếng trước …’ Giọng của Hoàng Phủ Ngưng cũng run rẩy vì giận dữ.
‘Hắn nói cái gì?’ Liên Kiều tức tối hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng cười khổ nói: ‘Sau khi hắn nhìn thấy em cũng chẳng có chút sợ hãi gì, chỉ bình thản nói trò chơi giữa em và hắn kết thúc rồi, hắn nói ban đầu lúc hắn theo đuổi em là vì nhìn thấy em ăn mặc như tiểu thư nhà giàu, nhưng quen lâu rồi hắn mới phát hiện ra em chẳng qua chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, hắn chỉ muốn bám theo những người có tiền, đơn giản vậy thôi …’
Liên Kiều nghe xong, giật mình mình phắt dậy: ‘Trời ạ, tên đàn ông này chắc là đầu óc bị nước vào rồi, em rõ ràng là tiểu thư thiên kim của Hoàng Phủ tài phiệt mà, hắn lại ở trước mặt em nói những lời như thế?’
‘Hắn nghĩ vậy cũng bình thường thôi, dù sao em cũng không cho hắn biết thân phận thật sự của mình!’
Hoàng Phủ Ngưng cười khổ: ‘Chỉ là em cũng không ngờ ánh mắt mình lại kém cỏi thế, chỉ biết tin vào những lời đường mật của hắn chứ không biết rằng thật ra trong lòng hắn em chẳng là gì cả!’
‘Loại đàn ông như vậy thì có gì mà đáng lưu luyến chứ? Hừm, nếu như Hoàng Phủ Ngạn Tước dám đối xử với chị như thế, chị còn không trừng trị hắn một trận ra trò sao?’ Liên Kiều khua tay múa chân, hung hăng nói.
‘Làm ơn đi, anh hai em vốn là kim chủ mà bao nhiêu phụ nữ muốn bám theo, sao lại có thể so sánh với cái tên Alvin đáng ghét suốt ngày tìm cách bám váy phụ nữ kia được chứ?’ Hoàng Phủ Ngưng phản bác lại.
‘Cũng đúng nha …’ Liên Kiều rụt cổ cười, hai người vốn không cùng một loại người mà.
‘Haizz, tóm lại là qua bài học này em đã nhìn thấu đàn ông rồi, sau này muốn tìm một nửa thích hợp e rằng càng khó khăn hơn!’ Hoàng Phủ Ngưng than thở.
‘Này, Tiểu Ngưng, em đừng có nói những lời nản lòng thế chứ! Không lẽ chỉ có vậy mà muốn bỏ cuộc rồi sao?’ Liên Kiều khích cô.
‘Không muốn bỏ cuộc thì thế nào? Chẳng lẽ chị còn muốn em đi giành giật tình yêu của tên Alvin đó sao? Cái tên đó em sớm đã không cần rồi!’ Hoàng Phủ Ngưng nói.
‘Nếu em đã nghĩ thông suốt rồi thì sao phải đau khổ như thế chứ?’ Liên Kiều không tin hỏi lại.
‘Em khóc chỉ vì cảm thấy bị người ta phản bội là không đáng mà thôi, chẳng lẽ em tệ như vậy sao, ngoại trừ lớp vỏ bọc là tiểu thư nhà Hoàng Phủ ra thì em không còn điểm nào thu hút người khác?’ Hoàng Phủ Ngưng giải thích cho cô nghe.
Liên Kiều không chút nể tình, nói thẳng: ‘Nói thực lòng, tính tình của em quả thật khiến người ta đau đầu nha! Mà em cũng chẳng thân thiện với người khác lắm!’
‘Chị …’
‘Chị chỉ là có sao nói vậy thôi, nếu như em có thể như chị ngày nào cũng vui vẻ thoải mái, làm chuyện gì cũng cởi mở, tư tưởng lúc nào cũng thả lỏng thì tự nhiên chuyện tốt sẽ đến, còn bằng em mỗi ngày đều nhăn mặt nhăn mày, cho dù có đẹp hơn nữa người khác cũng không dám đến gần em đâu!’ Liên Kiều ngắt lời cô, nói thẳng vấn đề.
Hoàng Phủ Ngưng chau mày, như đang suy nghĩ những lời Liên Kiều vừa nói, qua một lúc lâu cô mới thì thào: ‘Em … tính tình của em có thật là tệ đến vậy không?’
‘Nào chỉ là tệ thôi đâu! Có lúc quả thật khiến người ta thấy ghét, trong công việc em đối xử với cấp dưới lạnh như băng, trở về nhà đối với người nhà nếu không lạnh lùng thì là cười nhạo, chị mà là đàn ông thì cũng sẽ không thích em!’ Liên Kiều nhún vai nói.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì, chỉ ngả người dựa vào lưng ghế, trầm tư suy nghĩ.
‘Aiiiii … tóm lại em phải sửa đổi đi mới được, không phải vì người khác mà là vì chính em, theo chị nghĩ, nếu có thể khiến cho người khác vui vẻ thì chính mình cũng sẽ vui vẻ!’ Liên Kiều nhẹ nhàng nói.
‘Có thể mang lại niềm vui cho người khác …’ Hoàng Phủ Ngưng thì thào lập lại lời cô.
Liên Kiều gật đầu, chuyển chủ đề: ‘Nhưng mà Tiểu Ngưng à, em là người thân của chị, thấy em chịu ủy khuất như vậy chị tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!’
‘Chị muốn làm gì?’ Hoàng Phủ Ngưng ngẩng đầu nhìn cô, ngơ ngác hỏi.