Trong lòng Liên Kiều vẫn còn có chút ấm ức, muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng chuông điện thoại của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên ngăn lại.
Tranh thủ lúc hắn nghe điện thoại, cô lẻn ra ngoài muốn tìm một chỗ vắng vẻ ngồi bình ổn lại tâm trạng không vui của mình.
Đi ra khỏi biệt thự, bên ngoài màn đêm đã sớm buông xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bóng cô.
Liên Kiều bất tri bất giác đi về phía vườn hoa, chợt nghe văng vẳng đâu đó có tiếng khóc.
Cô ngừng bước chân, trong lòng sợ run.
Nơi này sao lại có tiếng khóc chứ?
Sự tò mò cuối cùng chiến thắng nỗi sợ hãi, cô lần theo hướng tiếng khóc … nhất thời đôi mắt xinh đẹp trợn to.
Trời ạ, hình như tiếng khóc là của một phụ nữ.
Cái này …
Hai chân cô run run, hàm răng va vào nhau lập cập …
Chẳng lẽ … chẳng lẽ … là ma nữ?
Nghĩ đến đây, tóc gáy cô đều dựng lên.
Nhưng mà …
Nghe kỹ lại, tiếng khóc của “nữ quỷ” này nghe có chút quen thuộc.
Vốn đang định xoay người bước đi chợt xoay lại, tuy cô nhút nhát nhưng dù sao cũng là một cô gái lòng dạ tốt bụng, nghe tiếng khóc ủy khuất của ai đó, đương nhiên là không thể ngồi yên mà nhìn, cho nên, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định thu hết dũng khí bước đến …
Dưới ánh trăng mờ mờ có thể thấy được bóng một cô gái ngồi trên chiếc ghế gỗ trong vưnờ hoa, mái tóc dài óng ả xõa trên bờ vai đang run run.
Liên Kiều trợn mắt … sao lại là cô ấy chứ?
Qua rất lâu Liên Kiều mới phản ứng lại được, cô bước về phía bóng người đang khóc đó.
Cái bóng trong vườn hoa bị tiếng chân Liên Kiều đánh động, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy đôi mắt đầy vẻ hiếu kỳ của cô …
‘Hoàng Phủ Ngưng, em … không sao chứ?’ Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
Hoàng Phủ Ngưng thấy người đến là Liên Kiều, vội đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên lạnh giọng nói: ‘Em thì có thể có chuyện gì chứ?’
‘Nhưng mà em ngay cả cơm tối cũng không ăn, bây giờ lại trốn ở đây khóc? Nhất định là em gặp phải chuyện gì đau lòng lắm có phải không?’ Liên Kiều bước đến ngồi bên cạnh cô, thân thiết hỏi.
‘Chị ngồi bên cạnh em làm gì?’ Hoàng Phủ Ngưng thấy cô ngồi xuống, kinh ngạc hỏi.
‘Haizzz …’ Liên Kiều thở dài một tiếng, ‘Dù sao tâm trạng của chị cũng không tốt hơn em bao nhiêu, chẳng bằng ở ngồi đây nói chuyện với em!’
‘Tâm trạng của chị không tốt?’
Hoàng Phủ Ngưng liếc cô một cái, ‘Người vô tư vô như chị làm sao lại tâm trạng không tốt được chứ?’
‘Đương nhiên là cũng có lúc tâm trạng của chị không tốt rồi, như bây giờ vậy nè!’ Liên Kiều nhún vai, thuận tay ngắt một bông hoa đưa lên mũi.
Hoàng Phủ Ngưng vốn không biết nên cư xử với người chị dâu này thế nào, lại nhớ đến những hành động kỳ quái của Liên Kiều trước đây nên dùng giọng lạnh lùng nói: ‘Chị đã rất hạnh phúc rồi, trong nhà người nào cũng thương chị, nhất là anh hai, vậy còn chưa đủ sao?’
‘Haizzz …’
Liên Kiều nhìn cô, híp đôi mắt màu tím, nói thẳng: ‘Em có cần phải đối xử với người khác lạnh lùng như thế không? Chị đoán em nhất định là làm cho đàn ông chán ghét lắm!’
Cô vốn chỉ định đùa với Hoàng Phủ Ngưng một câu, nào ngờ …
‘Liên Kiều, chị dựa vào đâu mà dám nói như vậy? Tại sao ngay cả chị cũng nói như vậy? Chị … chị …’ Sắc mặt Hoàng Phủ Ngưng chợt thay đổi, cô úp mặt lên lưng ghế, khóc thảm thiết.
‘Chị …’
Liên Kiều sững sờ, qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại kịp, vội vàng nhích người qua an ủi: ‘Xin lỗi em, Tiểu Ngưng, chị … chị không phải là cố ý nói em như vậy, chị …’
‘Vậy chị còn muốn thế nào?’ Hoàng Phủ Ngưng ngẩng đầu, nước mắt đoanh tròng nhìn cô, ‘Đừng cho rằng em không biết trong lòng chị đang nghĩ gì, thấy em như vậy chị vui lắm phải không?’
‘Chị sao lại vui chứ?’
Liên Kiều chau mày, ‘Tuy rằng hai chúng ta từng có tranh chấp nhưng dù sao cũng là người một nhà, bây giờ nhìn thấy em khóc, đương nhiên là chị phải quan tâm hỏi han rồi!’
‘Quan tâm? Em thấy là thấy người ta gặp họa mà vui mừng mới đúng, tất cả mọi người đều như vậy, Alvin cũng như vậy, các người đều đáng ghét, em …’ Nói đến đây, giọng Hoàng Phủ Ngưng chợt nghẹn ngào.
Liên Kiều bị tiếng khóc của cô làm cho tay chân luống cuống, ‘Tiểu Ngưng, đợi chút … Alvin? Là ai? Ai là Alvin?’
‘Ai nói Alvin?’ Hoàng Phủ Ngưng theo phản xạ vô điều kiện vội vàng phủ nhận.
‘Rõ ràng là em vừa nói mà, là em nhắc đến Alvin cái tên này mà!’ Liên Kiều vội trả lời.
Hoàng Phủ Ngưng hung hăng lau nước mắt, ‘Không có, em không có nhắc đến hắn, em không biết hắn!’
Phản ứng của cô càng làm Liên Kiều hoài nghi …
‘Tiểu Ngưng … “hắn” mà em vừa nhắc chính là Alvin sao? Alvin là một người đàn ông phải không? Là … bạn trai của em sao?’
‘Sao chị lại biết?’ Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy đứng bật dậy nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Liên Kiều nhún vai: ‘Chị chỉ đoán thôi, khẩn trương vậy làm gì?’
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy, ngồi xuống dè dặt đánh giá cô một lượt.
‘Em không sao chứ? Sao nhắc đến người đàn ông đó lại có phản ứng lớn vậy? Chẳng lẽ hắn bắt nạt em? Nhưng mà …’ Liên Kiều cực kỳ tò mò: ‘Em thật sự có bạn trai sao?’
‘Liên Kiều, chị thật nhàm chán!’ Hoàng Phủ Ngưng chau mày nói, một loạt câu hỏi của Liên Kiều làm cô nhức đầu.
Liên Kiều bĩu môi, thở dài một tiếng đứng dậy, ‘Vậy thì thôi, coi như chị nhiều chuyện, em cứ từ từ khóc, chị về phòng đây!’
Nói xong cô xoay người bước ra khỏi vườn hoa.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn theo bóng cô, trong lòng chợt dâng lên một nỗi cô đơn và trống rỗng …
‘Liên Kiều …’ Tiếng kêu của cô không lớn nhưng không khó nhận ra sự gấp gáp trong đó.
Vừa đi ra khỏi vườn hoa không xa, Liên Kiều nghe tiếng kêu liền đứng lại, xoay đầu nhìn cô: ‘Em gọi chị?’
Hoàng Phủ Ngưng yếu ớt gật đầu, ‘Chị … có thể ở đây nói chuyện với em không?’
Liên Kiều nghe vậy liền gật đầu, đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống.
‘Tiểu Ngưng, hôm nay lúc em về nhà chị đã thấy không ổn rồi, khóc đến đỏ cả mắt, chị thấy mẹ rất lo cho em! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’