Nếu vì nhắc lại những chuyện đó mà khiến cô không vui, hắn chằng thà không nhắc đến.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn gương mặt sáng láng của hắn, đôi mắt tràn đầy thâm tình của hắn, trong lòng không khỏi dậy lên một niềm chua xót, cô nhẹ lắc đầu, ‘Không, em phải nói với anh, em phải cho anh biết em thật ra rất xấu xa, rất đáng ghét …’
‘Nhiễm Dung … đừng nói về mình như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô như vậy càng đau lòng.
‘Em không có nói sai, em chính là người xấu, em rất ích kỷ!’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghẹn ngào.
Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng.
‘Anh Ngạn Thương, xin anh đừng giận Niếp Ngân , mọi chuyện đều không liên quan đến anh ấy!’Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ như gió thoảng, cô dùng hết ý chí bắt mình không được khóc.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương như bị ai xâu xé, hắn vuốt nhẹ tóc cô: ‘Nhiễm Dung, hắn không đáng được bênh vực!’
‘Không, không phải em bênh vực …’ Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, ‘Thực ra mọi chuyện xảy ra … anh ấy, anh ấy thật sự không biết …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp.
“Nhiễm Dung, em có biết mình đang nói gì không?”
Hơi thở hắn bỗng chốc trở nên gấp gáp, chẳng lẽ….
Mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia hối hận, giọng cực kỳ khổ sở nói: “Vừa nãy là em… hạ Giáng Đầu!”
“Cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Thương tưởng mình nghe nhầm, “Nhiễm Dung, em….”
“Là do em ích kỷ, khi em nghe anh ấy nói phải đi, em…. Em không có cách nào khống chế tình cảm của chính mình…. Em nhất thời xúc động cho nên hạ Tình Giáng với anh ấy, khi nãy là em khống chế tâm thần của anh ấy, em….” Nước mắt Mặc Di Nhiễm Dung đã tràn khoé mi.
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy chua xót, lại vì cô mà đau lòng.
“Nhiễm Dung…. Em thật ngốc…..”
Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung không ngừng run rẩy, “Em biết mình làm thế là rất không có đạo đức, anh Ngạn Thương, anh có biết không, thật ra em rất muốn ra tay nặng hơn nhưng…. Nhưng em không thể, em không thể dùng thủ đoạn hạ tiện như thế để có được tình yêu, em chỉ là tham lam muốn có được sự quan tâm của anh ấy trong phút chốc mà thôi….”
“Nhiễm Dung, ý em là …. Em….” Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng bất ngờ với lời tiết lộ của cô.
Mặc Di Nhiễm Dung khép mắt, đưa tay lau nước mắt trên mặt, nói: “Tình Giáng có nhiều mức độ khác nhau, em vừa nãy chỉ là hạ Tình Giáng ở cấp thấp nhất cho Niếp Ngân, tuy là em rất muốn anh ấy ở bên cạnh em suốt đời nhưng mà…. Nhưng mà em không thể…. Em không nhẫn tâm….”
Cô không thể nói tiếp nữa, thanh âm đã nghẹn nơi cổ họng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương vội đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, “Nhiễm Dung anh phải làm sao đây….”
“Anh Ngạn Thương, em…..”
“Nhiễm Dung, nói anh nghe, anh phải làm sao mới có được em đây….”
“Em….” Lòng cô cũng khó chịu không kém gì hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương ôm cô càng chặt hơn như chỉ sợ vừa buông tay cô sẽ biến mất vậy.
****
Buổi tối ở “Hoàng Phủ”, giờ là lúc giờ cơm tối sáp bắt đầu, Liên Kiều tung tăng chạy đế phòng khách nhưng không vào mà cứ đi tới đi lui ngoài cửa.
“Liên Kiều à, đến đây ngồi với mẹ nào!” Triển Sơ Dung vẫy tay về phía cô.
“Dạ….” Liên Kiều không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến sofa, ngồi bên cạnh Triển Sơ Dung.
“Thế nào, đang đợi Ngạn Tước sao? Con không phải là không biết, mỗi ngày nó đều làm việc đến tối mịt mới về!” Triển Sơ Dung ấp tay cô trong tay mình, thân thiết nói.
“Nhưng Ngạn Tước hôm nay gọi điện cho con nói…. Tối nay sẽ về sớm!” Giọng Liên Kiều càng lúc càng nhỏ, không hiểu sao cứ nhắc đến hắn là tim cô lại đập thình thịch.
“Ha ha, thật là hiếm thấy!” Triển Sơ Dung nghe cô nói vậy, nụ cười trên môi càng tươi hơn, “Liên Kiều à, con vừa mới tỉnh lại, thân thể khôi phục tốt rồi chưa?”
“A, thân thể hả?” Tâm trí Liên Kiều vẫn còn đang đắm chìm chìm trong những suy nghĩ về buổi tối hôm qua, nghe Triển Sơ Dung hỏi vậy, không ý thức buột miệng, “Dạ, không đau nữa….”
“Không đau nữa? Liên Kiều thân thể con còn chỗ nào không thoải mái sao?” Triển Sơ Dung bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc.
“A….” Liên Kiều lúc này mới phản ứng lại, lập tức đưa tay bụm miệng, gương mặt nhỏ nhắn tức thì đỏ rực.
Trời ạ, mình vừa nói cái gì chứ? Lại nói….
Xấu hổ chết được!
“Liên Kiều, rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng làm mẹ sợ nha!” Triển Sơ Dung lo lắng hỏi.
Nãy giờ ngồi bên cạnh lẳng lặng xem báo, lúc ày Hoàng Phủ Ngạn Ngự mới ngẩng đầu lên, dung ánh mắt nghi hoặc nhìn Liên Kiều.
“Con…. Con….” Liên Kiều ấp a ấp úng, xấu hổ đến nỗi không biết phải làm sao.
Lúc này Hoàng Phủ Anh nãy giờ vẫn ngồi im, giờ mới nhàn nhạt nói: “Mẹ à, mẹ hỏi chị dâu như vậy chị ấy sẽ xấu hổ lắm!”
“Anh Anh, con nói gì mẹ nghe không hiểu!” Triển Sơ Dung nghe cô nói vậy càng ngơ ngác.
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt phức tạp, sau đó mới đáp lời bà: “Đơn giản thôi mà, tối hôm qua anh hai với Liên Kiều mới chính thức động phòng!”
“Cái gì?” Cả Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngạn Ngự cùng thất thanh kêu lên.
Liên Kiều giương đôi mắt ngây thơ nhìn phản ứng của hai người.
“Liên Kiều, Anh Anh nói là thật sao?”
Triển Sơ Dung ngạc nhiên hỏi, sao lại có thể chứ? Hai đứa này cũng không phải là mới kết hôn ngày hôm qua, hơn nữa….. trước đó không phải chúng nó đã….
Liên Kiều xấu hổ đến nỗi không dám nói gì, giấu mặt vào hai tay, nhẹ gật đầu.
“Trời ạ…. Con khâm phục anh hai quá rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Ngự vẻ mặt sùng bái ói, “Nhưng đây quả thực không phải phong cách của anh hai nha!”
“Liên Kiều, sao lại thế được? Con và Ngạn Tước không phải sớm đã có…. Ách, quan hệ rồi sao?” Triển Sơ Dung lòng đầy nghi vấn.
“A? Gì? Con…. Mẹ, người đang nói gì vậy?” Liên Kiều cũng đầy nghi hoặc nhìn Triển Sơ Dung.
Triển Sơ Dung vừa định lê tiếng thì đã nghe một giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên….
“Mẹ, đó là Cung Quý Dương tung hoả mù thôi!”