Khẽ nâng cằm cô lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, ‘Nha đầu, em phải nhớ, anh là chồng em, em là vợ anh, cả đời này em chỉ có thể yêu một người, dù là trái tim hay con người em đều chỉ có thể là của anh thôi, nhớ chưa?’
Liên Kiều chau mày nhìn hắn, dưới ánh trăng, gương mặt hắn quả thật anh tuấn vô cùng, cô nhìn đến si mê …
‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, chúng ta chỉ là mấy ngày không gặp thôi, thế nào mà anh lại đẹp hơn nhiều thế này?’
Cô chớp chớp mắt, đôi mắt màu tím như hai viên ngọc quý khảm trên làn da trắng mịn của cô toát ra một vẻ đẹp mê người.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu cảm thấy đau đầu, quả như hắn dự đoán, nói chuyện yêu đương với cô nhóc này sẽ dẫn đến kết quả như vậy.
Hắn ảo não đưa tay vò vò mái tóc đen nhánh, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô, ‘Trả lời câu hỏi của anh!’
Mấy tiếng sau cùng gần như là rống lên.
Liên Kiều bị hắn dọa phát khiếρ, trên gương mặt xinh xắn hiện ra vẻ bối rối…
‘Cái đó… anh vừa hỏi em cái gì?’
‘Đáng chết!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này ý muốn chết cũng có nha đầu này, thật làm người ta bó tay, lúc hôn mê thì khiến hắn lo lắng đến thắt ruột thắt gan, khi tỉnh lại thì giỏi nhất là chọc cho người ta tức, thậm chí là tức đến sắp điên lên!
‘Liên Kiều… mông em lại ngứa rồi phải không?’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, tay đưa lên như muốn ra tay thật.
Liên Kiều bĩu môi, vốn muốn lùi lại mấy bước để trốn, nhưng bị hắn ôm chặt quá, không thể giãy dụa được…
‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, cái đó… cái đó… người ta thật sự là không nghe thấy anh hỏi cái gì mà, người ta vừa mới tỉnh lại, bây giờ vẫn còn hưng phấn đây nè!’
Cô yếu ớt phản kháng, cơ thể không ý thức cũng co lại như muốn né tránh.
‘Em nghe cho rõ…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ chặt cơ thể bất an của cô, cố khống chế ham muốn bản năng đang chực chờ bộc phát, cúi người xuống nói từng chữ bên tai cô ‘… em phải nhớ kỹ, anh là chồng em, em là vợ anh, cho nên cả đời này em chỉ có thể yêu một mình anh thôi, dù là trái tim hay thân thể em đều thuộc về anh, nhớ chưa?’
Liên Kiều thấy biểu tình này của hắn, ngơ ngác nhìn hắn một hồi mới ngây ngô hỏi: ‘Anh nói xong rồi hả?’
‘Xong rồi.’
Tự dưng Hoàng Phủ Ngạn Tước có cảm giác hình như tuổi mình có chút lớn, hắn đang nghĩ không biết chừng lúc mình năm sáu chục tuổi, tuổi thọ chưa dứt cũng có thể bị lời nói của cô chọc cho tức chết hay không.
‘Cắt, anh cũng không phải là đang hỏi em vấn đề gì, rõ ràng là giọng ra lệnh cộng với uy quyền áp bức!’ Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, kháng nghị.
‘Vậy em có tuân thủ theo hay không đây?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt mỉm cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất ôn nhu nhưng ẩn chứa một mối nguy hiểm khó lường…
Liên Kiều tuyệt đối có thể cảm giác được điều này, nhất là qua những ngày ở bên cạnh hắn, cô biết người đàn ông trước mặt trước giờ chỉ thích mềm không thích cứng, vì vậy không thể không ngoan ngoãn cười: ‘Tuân thủ, người ta đâu có nói là không tuân thủ theo đâu, hung hăng như thế làm gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tâm cũng buông lỏng một chút.
‘A…’ Liên Kiều chợt kêu lên một tiếng.
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị tiếng kêu của cô làm giật mình, vội vàng hỏi: ‘Thân thể chỗ nào không thoải mái sao?’
Liên Kiều lắc đầu, thần sắc tự dưng cũng trở nên ảm đạm, cô ngồi thụp xuống bên cạnh một khóm hoa, ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em có phải đáng ghét lắm không?’
Giọng nói buồn bã như sắp khóc.
‘Nha đầu, sao em lại nghĩ thế?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to trìu mến vò đầu cô, ‘Trong mắt anh em là cô bé khiến người ta yêu mến nhất!’
Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó nũng nịu nhào vào lòng hắn, ‘Neus như là vậy tại sao em còn bị người ta dùng Giáng Đầu hại chứ? Rốt cuộc là ai mà lại muốn hãm hại em thế?’
‘Mọi chuyện đều đã qua rồi, nha đầu, mọi chuyện cứ giao cho anh đi điều tra, với lại… sau này phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nếu như anh không ở bên cạnh em thì hành tung của em nhất định phải cho anh biết, biết không?’ Hắn ôm cô vào lòng, siết chặt, đau lòng không thôi.
Liên Kiều gật đầu, chống tay đứng dậy, ‘Hừm, nếu như em biết ai là người đứng sau lưng ám hại em, em nhất định sẽ không tha cho người đó đâu!’
Vừa nói vừa hung hăng giẫm chân xuống đất.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ dữ dằn của cô, nhịn không được bật cười, ‘Em đó…’ Ý cười trong mắt hắn càng sâu, ngữ điệu ôn nhu như bao dung cho một đứa trẻ nghịch ngợm.
‘Haizzz…’ Liên Kiều le lưỡi, ‘Tiêu rồi, em đạp trúng Mỹ Nhân Anh rồi, Anh Anh sẽ không vui đâu!’
‘Không sao, Anh Anh sẽ không giận đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đồng hồ, dịu giọng nói: ‘Liên Kiều, đã muộn lắm rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi có được không?’
‘Không muốn…’ Liên Kiều nghe hắn nói, vội vàng lắc đầu, ‘Người ta mới vừa tỉnh lại xong, em còn muốn ở vườn hoa chơi thêm một lúc nữa, về phòng làm gì?’
‘Nửa đêm nửa hôm ở vườn hoa chơi cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ảo não nói.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước…’ Như chợt nhớ ra điều gì, Liên Kiều lần nữa nũng nịu tựa vào lòng hắn, chun mũi nói: ‘Anh thiên bị nha, Anh Anh có một vườn hoa lớn như vậy, em cũng muốn!’
‘Được được, chỉ cần em thích, muốn vườn hoa lớn bao nhiêu cũng được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nghiêm túc dỗ dành cô.
‘Thật sao? Vậy… em muốn bên đó…’ Cô hưng phấn chỉ tay về một góc phía bên kia vườn hoa.
‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không cần suy nghĩ, đồng ý ngay.
‘Tốt quá rồi…’ Liên Kiều nhóm chân định chạy về phía bên đó.