***
Nửa đêm – “Hoàng Phủ”
Trong phòng ngủ xa hoa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, trên giường là Liên Kiều vừa được chuyển trở về từ bệnh viện trước đó không lâu, đôi mắt xinh đẹp màu tím của cô vẫn bị đôi mi dày che lại, trên gương mặt xanh xao không có một chút sức sống.
Nhìn cô hệt như một cô công chúa đang ngủ, đẹp đến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn mà đau lòng.
‘Mặc Di tiểu thư, làm phiền cô!’ Hắn đứng dậy, nhìn thật kỹ Liên Kiều lần nữa mới xoay lưng đi.
Mặc Di Nhiễm Dung gật nhẹ đầu, ‘Con bé là em gái tôi, đây là chuyện tôi nên làm!’
‘Anh hai, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây giao cho Nhiễm Dung thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại như chia cắt hai thế giới, một bên là thế giới của Giáng Đầu Thuật thần bí còn bên kia là cuộc sống đời thực.
Trong phòng khách ngồi đầy người, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Ngạn Thương bước xuống, ai nấy đều đứng dậy.
‘Ngạn Tước à, Liên Kiều nó sao rồi?’ Triển Sơ Dung vẻ mặt đầy lo lắng tiến đến hỏi.
‘Mẹ, mẹ yên tâm đi, có Mặc Di tiểu thư ở đây chắc không có vấn đề gì đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước an ủi bà.
‘Anh, vị Mặc Di tiểu thư đó có thật là lợi hại đến thế không? Nhìn cô ấy thật là yếu đuối, thật là khó tưởng tượng được đó lại là một Giáng Đầu Sư!’ Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhìn về phía cửa phòng ngủ đang đóng lại, nhẹ giọng hỏi.
‘Ngạn Đình, bản lĩnh Giáng Đầu Sư của Nhiễm Dung không phải là thứ mà em có thể tưởng tượng ra được, điều này không có gì phải nghi ngờ!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kiên định nói.
Triển Sơ Dung đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Thương, trên mặt đầy vẻ an ủi: “Ngạn Thương, cuối cùng con cũng trở về ‘Hoàng Phủ’ rồi!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương mỉm cười, hắn nhìn Triển Sơ Dung, nhẹ gióng gọi: “Dì Triển!”
“Ngoan!” Trên mặt Triển Sơ Dung đầy vẻ kich động, “Ngạn Thương, con biết không, cha con rất nhớ con đấy!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự Phong, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, hắn gọi: “Cha!”
Hoàng Phủ Ngự Phong tuy gương mặt lạnh lùng nhưng trong đáy mắt xẹt qua một tia kich động, tuy vậy ông vẫn cứng giọng nói: “Thế nào, vẫn còn nhớ người cha này sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói gì thêm, xoay mặt sang hướng khác.
“Ai ya, Ngự Phong, anh đó, thật là… lúc bình thường thì vẫn luôn miệng nói nhớ Ngạn Thương, bây giờ con về rồi thì cứ lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ anh muốn con bỏ đi nữa có phải không?”
Triển Sơ Dung vừa trách chồng vừa kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, “Ngạn Thương, lần này nói sao gì cũng sẽ không để con đi đâu, dọn về nhà ở có được không?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút khó xử, hắn nhìn đôi mắt chờ mong của Triển Sơ Dung sau đó nói: “Dì à, con tạm thời vẫn chưa có ý định dọn về đây…”
“Hừm!” Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy liền đập bàn đứng dậy, “Ta thấy là con cố tình muốn chống đối ta thôi!”
“Cha…” Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng đoán được hai cha con mỗi lần gặp nhau đều sẽ cãi nhau thế này.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến đến, hắn vỗ vai Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng ánh mắt nhìn về phsia cha mình: “Cha, Ngạn Thương đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng đừng có ép em ấy, cứ để em ấy quyết định đi!”
“Đúng đó cha, đừng làm khó Ngạn Thương nữa!” Người em thứ ba Ngạn Ngự cũng lên tiếng.
“Làm khó? Người cha như ta làm sao dám làm khó nó chứ? Nói không chừng thêm vài câu nữa nó liền rời khỏi ‘Hoàng Phủ’ luôn đó!”
Hoàng Phủ Ngự Phong chỉ tay vào Hoàng Phủ Ngạn Thương, “Từ nhỏ đến lớn ý kiến của nó mới là đúng, lớn lên rồi càng không có ai quản được nó, đường đường một Hoàng Phủ tài phiệt cũng không chịu làm, cứ nhất quyết đi làm cái gì pháp y gì đó? Con nói thử xem người ngoài nhìn nhà Hoàng Phủ chúng ta thế nào?”
“Cha, làm pháp y là sở thích của con, cũng là sự nghiệp cả đời của con, đây toàn là chuyện của cá nhân con, người ngoài xem thế nào nói thế nào hoàn toàn là quyền tự do của họ!” Hoàng Phủ Ngạn Thương cao giọng nói.
“Con…” Hoàng Phủ Ngự Phong xua tay, “Nếu như sinh ra ở một gia đình bình thường thì thôi đi, nhưng trên người con chảy dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ thì nên giống như các em con, giúp đỡ anh hai con để gây dựng sự nghiệp của Hoàng Phủ tài phiệt, đây mới đúng là chức nghiệp của con!”
“Cha, anh hai đã rất tài giỏi rồi, dưới sự lãnh đạo của anh ấy chẳng phải Hoàng Phủ tài phiệt mỗi ngày đều có thành tích vượt trội sao, con vốn là không thích kinh doanh, càng không thích tài chính, luân về kinh nghiệm trên thương trường, con không bằng một phần mười của anh hai, cho dù đến công ty thì cũng chẳng giúp đỡ được gì, đó cũng không phải là cuộc sống mà con mong muốn!” Hoàng Phủ Ngạn Thương nói rõ với cha mình.
“Vậy cuộc sống mà con mong muốn là thế nào? Chẳng lẽ mỗi ngày đều tiếp xúc với thi thể mới là sở thích của con sao?” Hoàng Phủ Ngự Phong quát lớn.
“Con…”
“Cha!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng ngăn cản: “Liên quan đến chuyện này không biết hai người đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi, bây giờ Ngạn Thương cũng đã là một bác sĩ pháp y xuất sắc nổi tiếng trên thế giới, vậy thì để em ấy tiếp tục phát triển đi, chứ vào công ty ngược lại khiến em ấy càng không vui, sao phải khổ vậy!”
“Đúng đó đúng đó, giống như con vậy, con vốn chỉ thích nhiếρ ảnh thôi, nào ngờ vừa tốt nghiệp xong đã bị ép đến công ty làm việc, anh Ngạn Thương, nah không biết em hâm mộ anh cỡ nào đâu…” Người em thứ tư ai oán nói.
“Ngạn Đình, đừng làm loạn thêm!” Hoàng Phủ Ngạn Tước quát hắn.
“Ai ya, xem hai cha con kìa, gặp nhau đừng có cãi nhau có được không?”
“Ngự Phong, Ngạn Thương không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, anh kiềm chế tính tính một chút có được không, hơn nữa bây giờ nó đã làm rất tốt rồi, anh cũng đừng khiến nó khó xử nữa! Ngạn Thương, dì có chuyện hỏi con này…”
Triển Sơ Dung kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, bà nhìn lên bầu trời, hỏi: “Cái vị Mặc Di tiểu thư đó thật có nói Liên Kiều sẽ không sao sao?”
“Dì à, yên tâm đi, Nhiễm Dung trước giờ đều không nói ra chuyện bản thân không nắm chắc đâu, chỉ cần cô ấy nói không sao thì nhất định sẽ không sao đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Thương nhè nhẹ vỗ vỗ tay bà như trấn an.
“Tốt, tốt… vậy thì ta yên tâm rồi!” Triển Sơ Dung lúc này mới thả lỏng tâm tình.
Chính đang lúc mợi người thả lỏng tâm tình, đột nhiên vang lên một tiếng thét sau đó cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người nhỏ nhắn xông ra ngoài.
“Liên Kiều… Liên Kiều… em vừa mới tỉnh lại đừng có chạy nhanh như thế…” Tiếng Mặc Di Nhiễm Dung gấp gáp vang lên phía sau.