‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ trìu mến nhìn cô, hôn cô, thân thể nhỏ nhắn mềm mại trong lòng khiến hắn khó mà kềm lòng được.
Nhưng …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em …’
Ánh mắt Liên Kiều có chút không đúng, trên trán mồ hôi càng lúc càng nhiều, sau đó thân thể cũng bắt đầu phát run.
‘Nha đầu?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô có chút kỳ quái, định thần nhìn kỹ lại phát hiện gương mặt nhỏ nhắn càng lúc càng trắng bệch …
‘Nha đầu, em sao vậy?’
Hắn vội ôm chặt lấy cô nhưng ngay lập tức đã thấy mắt cô khép lại, thân thể nhỏ nhắn như chiếc lá từ từ khuỵu xuống …
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh hoảng vội vàng nhấc cô lên bước nhanh về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường …
Liên Kiều rõ ràng đã rơi vào trạng thái hôn mê, bất kể Hoàng Phủ Ngạn Tước kêu thế nào, lay thế nào cũng không có chút phản ứng gì …
***
‘Bác sĩ Từ, thế nào rồi?’
Đợi bác sĩ gia đình kiểm tra một lượt cho cô xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng tiến lên hỏi.
Sau lưng hắn là hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong vẻ mặt lo lắng, lại còn có mấy người em trai em gái của hắn.
Bác sĩ Từ đứng dậy, vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa vô lực …
‘Xin lỗi Hoàng Phủ tiên sinh, bệnh tình của phu nhân rất lạ, tôi không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào, tất cả chỉ số đều rất bình thường …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy hơi sững sờ lại nhìn về phía Liên Kiều vẫn mê man bất tỉnh kia, ‘Vậy sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?’
‘Điểm này tôi cũng không rõ…” Bác sĩ Từ hơi ngập ngừng.
“Ông không rõ? Đường đường là bác sĩ nổi tiếng mà lại không rõ?” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng cao, trên mặt hiện rõ vẻ nóng nảy và bất mãn.
Bác sĩ Từ thấy vậy vội vàng trả lời: “Hoàng Phủ tiên sinh, thật xin lỗi, chỉ là bệnh tình của phu nhân quá kỳ lạ đi, cho nên, hay là… hay là xin Hoàng Phủ tiên sinh…”
“Thế nào? Có gì thì nói mau đi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như mất hết kiên nhẫn, vẻ trầm tĩnh tao nhã thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
“Vâng vâng…” Bác sĩ Từ vội tiếp lời: “Tôi đề nghị Hoàng Phủ tiên sinh mau chóng đưa phu nhân vào bệnh viện, kiểm tra tường tận một lần nữa!”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước cho thấy hắn đã nóng nảy tới cực điểm, tay khẽ vẫy, “Ông đi đi!”
Bác sĩ Từ cũng bị sắc mặt của hắn dọa giật mình, ông làm bác sĩ gia đình cho nhà Hoàng Phủ đã bao nhiêu năm nay, hắn trước giờ chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Ngạn Tước nóng nảy như vậy.
Ngồi ở bên cạnh giường, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Liên Kiều, giờ này phút này, cô thật yên lặng, yên lặng đến nỗi làm hắn đau lòng, đôi mi dày nhẹ khép lại che mất đi đôi mắt màu tím xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ xinh vẫn đang hô hấp, đôi cánh môi như hoa đào hơi mím lại..
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt mái tóc đen dài, trong mắt chỉ toàn là sự lo lắng lẫn khẩn trương…
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới tiến đến vỗ vỗ vai con trai, “Ngạn Tước, ta thấy vẫn nên đưa Liên Kiều đến bệnh viện thì tốt hơn!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú nhìn Liên Kiều không nói gì, giống như đang hy vọng trong một khoảnh khắc này cô sẽ tỉnh lại.
“Sao lại thế này chứ…” Triển Sơ Dung nhẹ giọng than, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng.
Còn người em thứ ba và thứ tư cũng rất nghi hoặc.
“Thế nào lại tra không ra nguyên nhân chứ, em chẳng thà nhìn thấy chị dâu vui vẻ hoạt bát như thường ngày…” Hoàng Phủ Ngạn Đình thấp giọng nói.
Lời của hắn vừa thốt liền thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy…
“Cậu…” Hắn chỉ người làm đứng bên cạnh, “Đi chuẩn bị xe!”
Người làm lập tức đáp lời. Ngay cả họ cũng bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến phát run.
***
Bệnh viện Saint Paul tọa lạc ở khu nhà giàu, là bệnh viện tư nhân hạng nhất trong vùng, chuyên phục vụ cho tầng lớp thượng lưu.
Trong phòng làm việc của bác sĩ Lucky.
“Hoàng Phủ tiên sinh, kết quả kiểm tra của Hoàng Phủ phu nhân đã có rồi, nhưng mà… thật khiến chúng tôi kinh ngạc!”
Bác sĩ Lucky cũng là bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới, tuổi đã qua sáu mươi nhưng thân thể cũng như tinh thần vẫn hết sức tráng kiện, ông là bác sĩ chủ trị của Liên Kiều.
“Ý ngài là sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.
Bác sĩ Lucky đặt tất cả kết quả kiểm tra trước mặt hắn, Tất cả chỉ số cần thiết chúng tôi đều kiểm tra cả rồi, nhưng phát hiện ra Hoàng Phủ phu nhân hoàn toàn chẳng có hiện tượng bệnh nào cả, ngược lại cơ thể của phu nhân rất khỏe mạnh, tất cả các chỉ số đều bình thường!”
“Cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, “Vì sao đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại? Chắc phải có nguyên nhân gì khiến cho cô ấy rơi vào hôn mê chứ?”
Bác sĩ Lucky cũng trầm ngâm, thận trọng đáp: “Đây cũng là nguyên nhân khiến chúng tôi kinh ngạc, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi ở trong ngành y bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng thấy qua căn bệnh nào lạ như vậy, điện não đồ cũng đã quét qua, cho thấy Hoàng Phủ phu nhân vẫn có ý thức, hay nói phu nhân có phản ứng nhưng vì sao vẫn chưa tỉnh lại, điều này chúng tôi vẫn còn đang kiểm tra!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, sự bất mãn thể hiện rõ cả trên nét mặt lẫn giọng nói: “Bác sĩ, tôi bất kể các ông dùng cách gì, nhất định phải khiến cô ấy khôi phục như bình thường!”
Ngữ điệu tuy vẫn khách khí nhưng mang theo sự ra lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt.
Bác sĩ Lucky đương nhiên biết thế lực của Hoàng Phủ tài phiệt mà người đàn ông trước mặt mang theo một khí thế khiến người khác không thể xem thường kia là người tuyệt đối không thể đắc tội được.
“Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!”
“Không phải sẽ làm hết sức mà là… nhất định phải!” Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa nhắc lại.
Bác sĩ Lucky liên tục gật đầu.
Bên ngoài căn phòng bệnh VIP, màn đêm đã sớm buông xuống, thật vất vả mới khuyên được hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong trở về nghỉ ngơi, còn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi lại bên cạnh Liên Kiều.
Đêm nay vốn là đêm tân hôn của hai người họ nhưng không ngờ lại trôi qua ở một nơi như thế này.
“Nha đầu, ngày mai là bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của chúng ta rồi, em còn định tham ngủ đến lúc nào đây?”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong căn phòng bệnh vắng lặng, trong đôi mắt đen thâm thúy chỉ thấy toàn là đau xót.
Rốt cuộc là thế nào đây? Phải làm thế nào mới khiến cô tỉnh lại đây?