‘Đúng vậy, Niếp Ngân rất nhanh sẽ đến Mỹ!’
Lăng Thiếu Đường cười đầy ám muội: ‘Các cậu, đoán thử xem lần này hắn ta đến là vì cái gì?’
‘Còn phải nói sao, đương nhiên là để … đoạt lại tình yêu rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tham gia “tám” chuyện, cố ý trêu tức Lãnh Thiên Dục.
‘Các cậu thật đúng là anh em tốt, tên nào cũng có “tính tốt” thích cười trên nỗi đau khổ của người khác!’ Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn ba người nói.
‘Cái này gọi là “đời sống ngắn ngủi”, có thể vui vẻ được lúc nào thì hay lúc đó mà!’ Cung Quý Dương lười nhác tựa người vào lưng ghế, ưu nhã đốt lên một điếu xì gà.
‘Câu này từ miệng một người “miệng chó không mọc được ngà voi” như cậu nói ra thật có chút kỳ lạ!’ Lãnh Thiên Dục nhàn nhã nói.
Cung Quý Dương nhún vai, trên gương mặt anh tuấn khẽ câu lên một đường câu: ‘Mình chỉ là nói lời thực lòng thôi mà, nhưng mà … Thiên Dục, cậu có từng nghĩ qua, Niếp Ngân vô duyên vô cớ sao lại đến Mỹ làm gì?’
Lãnh Thiên Dục hơi chau mày, suy nghĩ một lúc mới nói: ‘Đối với Tâm Phiến hắn đã sớm thể hiện rằng không còn hứng thú, ngoại trừ cái này, mình không nghĩ ra lần này hắn đến Mỹ là vì cái gì, không chừng là có nhiệm vụ quan trọng cần làm!’
‘Cũng không chắc, theo những hiểu biết của mình về tổ chức của Niếp Ngân, cho dù nhận được nhiệm vụ quan trong đến mấy cũng chỉ là do những sát thủ đi làm, hắn không cần phải đích thân ra tay!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn tâm tư cẩn mật lên tiếng.
‘Vậy thì lạ rồi, chẳng lẽ là vì chuyện riêng?’ Lăng Thiếu Đường hướng về Lãnh Thiên Dục hỏi.
Mà hai người còn lại không hẹn cũng đều nhìn hắn.
Rất lâu sau, Lãnh Thiên Dục mới cất lời: ‘Mình sẽ cho người bám sát chuyện này!’
‘Chỉ mong tất cả đều là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói, tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy rất bất an…
***
Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp xếp thỏa đáng tất cả công việc thì trời đã gần tối, hoàng hôn đã dần hiện nơi chân trời, cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng khi hắn vừa bước vào phòng khách thì đã nghe tiếng thét của Hoàng Phủ Ngạn Đình vọng tới…
Trong đó có cả sự đau khổ nghe vô cùng thê thảm…
Vội vàng mở cửa đi vào phòng khách, không nhìn không sao, vừa nhìn đã giật mình!
Chỉ thấy em trai Hoàng Phủ Ngạn Đình như một mũi tên chạy ngang qua người mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nếu như lúc nãy mình không nhìn lầm, trên mặt của em trai hình như là… một đóa hoa.
Thân hình cao lớn vẫn đứng nguyên nơi cửa nhất thời hắn cũng không biết nên làm thế nào, lại nhìn thấy người em thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Ngự giống như một khúc gỗ đứng một chân trên đất, biểu tình trên mặt khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện ở cửa hệt như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Còn Hoàng Phủ Anh thì cũng rất ngượng ngập ngồi trên sofa, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước càng giống như nhìn thấy Chúa Cứu Thế.
Ba ba người này tại sao lại chạy đến biệt thự của mình làm gì?
Càng khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động là… y phục trên người ba người này sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống y phục cho lắm.
‘Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?’ Hắn rống lên một tiếng, nhất thời nhìn thấy tình huống hỗn loạn trước mắt mà không khống chế được.
‘Anh hai, anh cuối cùng cũng đã về rồi…’
Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhào tới nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, giống như người chết đuối nắm được cọc gỗ, nắm thật chặt không chịu buông tay, ‘Em sắp bị chị dâu dễ thương hành hạ chết mất rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy gương mặt của em trai nhất thời giật bắn mình… hắn thế mà lại hóa trang thành một phụ nữ.
‘Ngạn Đình… đáng chết thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’
Còn chưa nghe Ngạn Đình trả lời, giọng nói du dương của Liên Kiều đã vang lên…
‘A, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh về rồi à?’
Cô khoa trương kêu lên một tiếng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Đình, ‘Ồ, hóa trang trên mặt em phai mất rồi, đến đây, chị bôi lại cho em!’
‘Aaaaaaa…’ Hoàng Phủ Ngạn Đình thất thanh thét lên một tiếng, sau đó điên cuồng chạy trốn mất.
‘Này, đừng có chạy mà…’ Liên Kiều không chịu thôi đang chuẩn bị đuổi theo thì cổ tay đã bị bàn tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo lại.
‘Liên Kiều, em rốt cuộc là muốn làm cái gì? Đây… là chuyện gì?’
Liên Kiều bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Thái độ của anh thật đáng ghét, em không muốn nói chuyện với anh!’
‘Em…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở miệng, người em thứ ba gương mặt khổ sở nói: ‘Anh hai, anh mau qua đây đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng đầy nghi hoặc tiến lên…
‘Ngạn Ngự, em đứng như vậy không mệt sao?’
Hắn trước giờ không biết vốn tình trầm ổn như em trai mình lại có lúc ham thích võ thuật, lúc chịu huấn luyện đặc biết hắn chỉ toàn nhìn thấy vẻ mặt “sống không bằng chết” của em mình.
‘Anh hai, anh cho rằng em muốn đứng như vậy lắm sao? Nhưng mà…’
Hắn ấp a ấp úng, vẻ mặt vô lực: ‘Anh giúp em lấy cây kim cắm nơi quần, cám ơn!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nhìn xuống nơi hắn nói thì lập tức trợn to mắt…
Một cây kim sáng lóa đặc biệt cắm ngay đáy quần, trên kim còn xỏ chỉ… hình như Ngạn Ngự đang mặc một cái quần tây còn chưa may xong…
Rốt cuộc cũng đặt chân xuống đất được, Hoàng Phủ Ngạn Ngự mặt mày bí xị, ‘Anh hai, còn có, còn có… dưới nách… cũng có…’
Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh hãi kêu lên một tiếng, cùng lúc hắn cũng nhìn thấy kim dài, sau khi rút ra xong, Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng như trút được gánh nặng, ngã ngồi trên sofa, thở phào một hơi, tay không ngừng bóp bóp đôi chân đã mỏi nhừ.
‘Anh hai, cũng may là từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, bằng không hôm nay bị chị dâu chỉnh chết rồi…’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ quần áo kỳ quặc trên người hắn, vừa định hỏi cái gì thì lại nhìn thấy Hoàng Phủ Anh vẻ mặt kỳ quái…
‘Anh Anh, sao em lại ngồi yên ở đó vậy?’