‘Xem đứa cháu này của ta, đều là do ta chìêu hư nó rồi, đợi nó gả vào nhà Hoàng Phủ, vẫn phải nhờ cháu trai và cháu dâu bao dung cho nó mới được!’ ông lão Hoa Đô nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung nói.
‘Ngài Hoa Đô, Liên Kiều đứa bé này ngây thơ đơn thuần lại thông minh lanh lợi, ngài yên tâm, con và Hoàng Phủ đều rất thích con bé!’ Triển Sơ Dung cười nói.
Ông lão Hoa Đô rất hài lòng, gật đầu, sau đó quay sang Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Tước Nhi, đứa cháu nghịch ngợm này của ta từ hôm nay giao lại cho con, nó tuy là có chút nghịch ngợm nhưng lòng dạ rất tốt, con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt mới được!’
‘Ông nội, xin ông yên tâm, Liên Kiều là vợ của con, con nhất định sẽ dùng thời gian cả đời bảo vệ và chăm sóc cô ấy!’
Trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể dễ dàng nhận ra sự chân thành và nghiêm túc.
‘Tốt lắm, ta quả là không có nhìn sai người, khi ông nội con đưa ảnh của con cho ta xem, ta đã biết ngày sau của con nhất định không đơn giản, quả đúng là như thế!’ ông lão Hoa Đô trìu mến nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Ông nội, người quá khen rồi, thì ra người có nhìn ảnh của con lúc nhỏ!’
Thì ra là như vậy, nghĩ lại lúc mình sinh ra liền là niềm kiêu hãnh của cả nhà, mà Hoa Đô lão nhân và ông nội là bạn thân nhiều năm, lúc đó mình đương nhiên là trở thành đề tài nói chuyện của hai người già rồi. Hoa Đô lão nhân từ lúc gặp mặt vẫn luôn gọi mình là “Tước Nhi”, chắc là gọi theo ông nội rồi, đây chắc cũng là cách ông lão Hoa Đô thể hiện sự tưởng niệm đối với người bạn thân sớm đã qua đời.
“Đương nhiên là xem rồi, lúc đó tuy rằng không có gặp con ngoài đời thực, nhưng vừa nhìn bức hình ta đã biết đứa bé như con sau này sẽ làm nên chuyện lớn, trên mặt tràn đầy vẻ anh khí và kiên định giống hệt như ông nội và cha con, chỉ đáng tiếc ông nội con ra đi quá sớm, bằng không thấy đứa cháu này bây giờ ưu tú như vậy, nhất định sẽ…” Nói đến đây, giọng của ông lão Hoa Đô có chút nghẹn ngào, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.
Tình cảnh này đúng là “cảnh cũ còn đây người đi mất.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã nghe từ không xa truyền lại một tràng tiếng kêu kinh ngạc…
“Kuching… Kuching là em sao? Trời ơi!”
Sau đó lại nghe tiếng reo mừng của Liên Kiều…
“A, anh Đan Tư!”
Trên bãi cỏ cách đó không xa, hai người thân thiết ôm lấy nhau, màn thân mật này lọt hết vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn chau mày lộ vẻ không vui.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sở Dung ai nấy nhìn nhau.
“Kha kha, là anh họ của Kuching, từ nhỏ đến lớn là nó thương yêu con bé nhất, cũng may là còn có Đan Tư đứa bé này, bằng không tuổi thơ của Kuching cũng rất cô độc. Yên tâm đi…”
Ông lão Hoa Đô như nhìn thấu vẻ không vui trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông đưa tay vỗ vỗ tay hắn, đầy thâm ý nói.
***
“Anh Đan Tư, anh không nhớ em sao? Sao không đến Hồng Kông thăm người ta?”
Trong phòng khách lớn, Liên Kiều không chút cố kỵ ngồi sát bên cạnh Đan Tư, nhõng nhẽo nói.
Đan Tư cũng có thể coi như một người đàn ông đẹp trai, mặt mũi thanh tú, dáng người cao ráo, duy chỉ có thiếu đi một chút anh khí.
Hắn cười cười, “Ai nói là anh không nhớ em, từ sau khi em đi, anh gần như đêm nào cũng mơ thấy em!”
“Thật sao?” Liên Kiều không tin.
“Đương nhiên là thật rồi!” Đan Tư vội vàng lên tiếng.
Lời nói của hai người lọt vài tai của Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng chói tai, người đàn ông này, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều hoàn toàn không giống với ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình, là đàn ông, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu ánh mắt ấy hàm chứa điều gì.
Hắn nghe nói ở đất nước này anh em họ cũng có thể kết hôn, ở xã hội Trung Quốc cũ cũng không phải chủ trương cho thân càng thêm thân sao?
Khi bàn tay không ý thức nắm chặt lại thì bên tai đã nghe tiếng cười ssang sảng của ông lão Hoa Đô…
“Đan Tư, tới chào hỏi khách quý của gia tộc Hoàng Phủ đi con!”
Đan Tư cực kỳ nghe lời, bước lên nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sở Dung, nhẹ nghiêng người cung kính nói: “Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ phu nhân, chào các vị, nguyện chuyến đi Mã Lai lần này của hai vị sẽ được trời cao chúc phúc!”
“Tốt! Tốt!” Hoàng Phủ Ngự Phong tươi cười gật đầu.
Triển Sở Dung định thần nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, lại liếc mắt về phía con trai, cố ý nói: “Ồ, thì ra con là Đan Tư, nếu như luận về thứ tự, ta nên gọi con là hoàng tử Đan Tư đúng không, quả nhiên là nhân tài!”
Đan Tư nghe xong, sự kiêu ngạo trong lòng cũng theo đó dâng lên, hắn cười cười: “Hoàng Phủ phu nhân ngài quá lớn rồi!”
Lúc này ông lão Hoa Đô mới uy nghiêm nói: “Người bên cạnh ta là tổng tài đương nhiệm của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh, là con trai trưởng của gia tộc Hoàng Phủ và cũng là vị hôn phu của Liên Kiều!”
Đan Tư nghe xong, trên mặt lộ vẻ không được tự nhiên, sau đó hắn tiến lên, “Hoàng Phủ tiên sinh, xin chào!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng mỉm cười gật đầu chào, ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá hắn. Nhân tài? Cẩu tài thì có! Hừm! (Min: Anh đáng iu nhỉ, chỉ giỏi mắng người)
Tuy nhiên với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường cộng với bản tính điềm tĩnh vốn có, hắn hoàn toàn không lộ ra biểu tình gì trên mặt, cực kỳ điềm đạm nói: “Thì ra là anh trai của Kuching, xin thứ lỗi cho tôi trước giờ chưa nghe Kuching nhắc đến. Hôm nay gặp ở đây thật là vinh hạnh, sau này khi tôi và Kuching kết hôn, xin mời có dịp đến “Hoàng Phủ” làm khách một chuyến!”
Đan Tư cười càng không được tự nhiên, lúc này hắn cũng ngầm đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia bất an, người đàn ông này chỉ yên lặng ngồi ở đó thôi, nhưng mỗi cửa động đều mang một khí chất đặc biệt cùng sự cương nghị mà người thường không thể sánh kịp mà trong ánh mắt cũng tràn đầy trí tuệ và điềm tĩnh khiến người ta không dám xem thường.
Chẳng lẽ ông lão Hoa Đô thật sự muốn đem Kuching gả cho người đàn ông này?
Ngay lúc hai người đàn ông đang âm thầm đánh giá nhau, đã thấy Liên Kiều chạy lên, kéo Đan Tư trở về chỗ ngồi, cố ý nói bên tai hắn: “Anh ngàn vạn lần đừng có nghe anh ta nói, đợi lúc anh thật sự tới “Hoàng Phủ” rồi, anh ta nhất định sẽ đuổi anh đi, anh ta nhỏ mọn lắm!”
“Kuching!” Ông lão Hoa Đô nghe Liên Kiều nói vậy, có chút ngượng ngùng nhìn cả nhà Hoàng Phu, tức giận nói: “Không được vô lễ!”