‘Cậu còn dám nói, mình bây giờ chỉ hận không thể đè cậu xuống đánh cho một trận đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi.
‘Người trẻ tuổi, quá xúc động không phải là chuyện tốt đâu!’
Cung Quý Dương đặt tách trà xuống, nhìn hắn, ‘Thực ra là mình đang giúp cậu mà, không biết ơn thì thôi. Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi?’
‘Tin tức cũng nhanh nhạy quá nhỉ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
‘Hắc hắc, mình cũng sắp kết hôn rồi?’ Mặt Cung Quý Dương sáng rỡ.
‘Chuyện cậu kết hôn với chuyện mình sắp nói có liên quan gì đến nhau đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói từng chữ một.
Cái tên đáng ghét này, không dám nói đến trọng điểm chứ gì! Mà đợi đã …
‘Cung Quý Dương, cậu nói cậu sắp kết hôn à?’ Hắn lúc này mới phản ứng lại.
‘Đương nhiên, mình cầu hôn với Tranh Tranh rồi!’ Cung Quý Dương cười rất đắc ý, trong giọng nói cũng không giấu được sự hưng phấn.
‘Cô ấy đồng ý rồi sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút nghi ngờ, chắc là không phải đâu, theo như hắn biết, Sầm Tử Tranh đối với hắn vẫn là một vẻ mặt không thèm để ý!’
Cung Quý Dương ngược lại vẫn cười rạng rỡ: ‘Gấp cái gì, ngày tháng sẽ từ từ qua, cầu hôn cũng phải từ từ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị hắn làm cho “đơ” rồi, ‘Mình nói nha Cung Quý Dương, cậu cầu hôn thất bại còn dám nói với mình, thật đúng là không biết cất mặt đi đâu!’
‘Này, cậu nói vậy là không đúng nha, có chiến thắng nào là dễ dàng đâu, dù sao Tranh Tranh là của mình, bất kể là đợi đến lúc nào mình cũng sẽ đợi đến lúc đó!’ Cung Quý Dương vẻ mặt tràn đầy tự tin.
‘Đáng chết thật, chuyện này có liên quan gì đến mình đâu, nói về Liên Kiều đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời hắn.
“Cậu đúng là không biết tốt xấu, mình là vì tốt cho cậu, để cậu khỏi phải đi đường vòng giờ còn dám trách mình. Bạn Ngạn Tước thân mến tuy rằng bên cạnh bạn có không ít phụ nữ nhưng đối với tình yeu, bạn vẫn phải học hỏi mình nhiều!
Có thể nói là chỉ số thông minh của cậu cao bao nhiêu thì chỉ số tình yêu của cậu thấp bấy nhiêu!” Cung Quý Dương nhìn hắn bắng ánh mắt của Chúa cứu thế.
“Cậu nói cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ lúc nào đã đặt tách trà xuống, tay mâm mê mấy tờ danh thiếρ đặt ở gần khay trà, giọng không chút biểu tình nói.
“Hắc hắc, đừng kich động như thế chứ, mấy tờ danh thiếρ đó có mạ vàng đấy…” Cung Quý Dương nhìn thấy liền hiểu rõ ý hắn, vẻ mặt khẩn trương nói.
“Phải không?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười, cầm lên một tờ danh thiếρ, vờ như cẩn thận xem xét, “Phải thì tốt, cậu biết không, như vậy càng thích hợp làm ám khí!”
“Được rồi được rồi, mình nói!”
Cung Quý Dương giơ tay đầu hàng, bên môi vẫn treo nụ cười tà mị, “Cậu thật là không có lương tâm, tuy bề ngoài là mình đang giúp Liên Kiều nhưng trên thực tế là suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của cậu, nếu như không có mình, cậu làm sao suy nghĩ thông suốt mà kết hôn chứ? Thậm chí là bất chấp tất cả mà …yêu Liên Kiều?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu này, không khỏi sững người.
“Cậu nói gì chứ?” Qua một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, ánh mắt có chút không tự nhiên.
“Yêu Liên Kiều?”
Mình yêu cô ấy sao?
Cung Quý Dương cũng thôi giỡn nữa, nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ một, “Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như cậu không yêu Liên Kiều, sao lại muốn kết hôn với cô ấy? Ánh mắt của cậu bây giờ không khác gì ánh mắt của Lạnh Thiên Dục lúc đó!”
“Mình với cậu ta có gì giống nhau chứ? Cậu ta yêu Thượng Quan Tuyền cũng là rất bình thường mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chết cũng không chịu nhận.
“Câu này nói không đúng rồi, vậy cậu yêu Liên Kiều là không bình thường sao?” Cung Quý Dương cười càng mờ ám.
“Cậu…. mình chỉ cảm thấy nếu như mình và cô ấy đã có hôn ước từ trước, vậy thì cứ tiến hành thôi, đây là trách nhiệm của một người dàn ông thôi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn hỏi đến không biết trả lời sao, đành viện đại một cái cớ.
Cung Quý Dương cười ha hả, “Thật không đó? Không phải lúc trước cậu đặc biệt bài xích cuộc hôn nhân này sao?”
“Mình… mình…”
Hoàng Phủ suy nghĩ một chút, “Mình chỉ là từ sao khi ở cùng với Liên Kiều cảm thấy hai người rất hợp nhau, chỉ đơn giản vậy thôi!”
“Ờ, cậu ấp úng kìa!”
Cung Quý Dương như vừa phát hiện ra một châu lục mới, lập tức hô ta gọi nhỏ, “Mình nói cậu khẩn trương cái gì chứ, mình cũng đâu có bức cung cậu!”
“Cái tên đáng chết kia, có tin mình phi tấm danh thiếρ này lên người cậu hay không?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thên quá hóa giận.
“Ok! Ok!” Cung Quý Dương vội lên tiếng xoa dịu hắn, “Nếu nói như vậy, Liên Kiều đáng yêu như vậy, chẳng lẽ cậu chỉ xem cô ấy là em gái thôi sao?”
“Em gái?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng tự hỏi, hình như không giống lắm!
Chẳng lẽ… mình thật sự yêu nha đầu kia sao?
Hình như… là thật!
Cung Quý Dương kêu lên, “Này, vậy tại sao cậu ngăn cản Liên Kiều cùng người đàn ông khác ở bên nhau chứ? Nếu như cậu chỉ xem cô ấy là em gái, thì căng bản không có quyền can thiệp vào quyền tự do yêu đương của người ta!”
“Ai nói cô ấy yêu hắn chứ? Hơn nữa cái tên Kiều Trị đó, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là một tên công tử bột, hắn làm sao thật lòng với Liên Kiều được chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày.
“Chậc chậc! Cậu đang nói người khác hay nói chính mình vậy? Đừng quên trước khi chúng ta ngồi lên vị trí này cũng bị người ngoài kêu là công tử bột đấy!”
Cung Quý Dương cười nói, “Hơn nữa, sao cậu có thể khẳng định là người ta thật lòng hay không chứ, nếu như Liên Kiều thích hắn, cậu cũng phải chịu thôi!”
“Ai nói mình không có cách gì, hơn nữa Liên Kiều cũng không phải là thích hắn, người cô ấy yêu là mình chứ không phải cái tên tiểu tử đó! Nế như không phải như vậy, cô ấy sao lại muốn kết hôn với mình chứ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói câu này, giọng điệu có chút kiêu ngạo.
“Ai, cậu thật đúng là tên ngốc…” Cung Quý Dương không khỏi than một câu, “Còn dám nòi không yêu người ta?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước im lặng, xua tay nói, “Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay mình đến là có việc!”
“Việc gì?” Cung Quý Dương tò mò nhìn hắn.
“Ồ, chính là muốn cậu tặng cho chiếc xe đua F1!” Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy nói.
“A, có hứng thú đau xe rồi sao?” Cung Quý Dương càng tò mò hơn.
“Không phải mình, là… Liên Kiều!” Hắn dựa người vào sofa, nói thẳng.