‘Sai, tay súng thần có lúc sẽ thất thủ nhưng anh quen biết Lãnh Thiên Dục lâu như vậy trước giờ chưa từng thấy hắn thất thủ lần nào! Hoàng Phủ Ngạn Tước đính chính.
‘Quá oách rồi!’
Trong đầu Liên Kiều không ngừng hình dung cảnh tự mình cầm súng ngắm bắn, nếu như …
‘Hơn nữa, bây giờ trong Biệt Uyển Lãnh Gia còn có Thượng Quan Tuyền, thân thủ cô gái này cũng không tệ, chẳng những vậy cô ấy còn có một thứ gọi là “Cỏ may mắn”, nếu như có cơ hội để em nhìn thấy, nhất định em sẽ rất kih ngạc!’
‘“Cỏ may mắn? Đó là cái gì?’ Liên Kiều vội vàng hỏi, cái tên này cũng quá dễ nghe đi.
‘Thì cũng giống như ‘Truy Ảnh’ của anh, “Cỏ may mắn” là một loại ám khí, loại ám khí này trông bề ngoài giống như một loại trang sức vậy, nhưng mà là một trong số những ám khí lợi hại nhất trên đời!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với vũ khí cũng có thể gọi là si mê, đương nhiên đối với sự lợi hại của “Cỏ may mắn” cũng phải khen ngợi không thôi.
‘Thật sao? Em đã thấy ám khí lợi hại nhất chính là Truy Ảnh của anh, thì ra là còn có loại ám khí cũng lợi hại như vậy sao, thật muốn xem thử nha …’
Ánh mắt của Liên Kiều trở nên mê ly, lòng cô cũng đã sớm bay theo “Cỏ may mắn” rồi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, trên môi câu lên một nụ cười đắc ý.
Với sự hiểu biết của riêng mình về cô, hắn thật không tin cô có thể nhịn được, nhất định sẽ không kìm lòng được.
Quả nhiên, không đến vài giây, cánh tay của hắn đã bị Liên Kiều bám chặt.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em muốn học phóng đao, cũng muốn cưỡi ngựa, còn muốn đua xe, càng muốn làm tay súng thần …’
‘Không được …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý chau mày, cố hết sức nhịn cười, nha đầu này còn thật sự muốn một hơi thử hết mấy món này.
‘Tại sao không được chứ?’ Liên Kiều mất hứng hỏi, trên mặt cũng có chút gấp gáp.
‘Anh nói rồi, trừ ra vợ anh, những người khác ai cũng không được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chầm chậm trả lời.
‘Vậy em tự đi tìm họ, ít ra thì em và Cung Quý Dương cũng rất thân, thông qua anh ấy em cũng có thể học được mấy môn này!’ Liên Kiều chu môi, vẻ không cam lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, ‘Nếu em không ngại thì có thể thử xem, chẳng qua là anh cho rằng em đừng nên lãng phí sức lực làm gì, chuyện gì có thể đáp ứng, chuyện gì không thể đáp ứng, trong lòng người của tứ đai tài phiệt tự mình có sự phán đoán riêng!’
Liên Kiều xụ mặt xuống, lời hắn nói cũng rất có lý.
‘Vậy … vậy làm sao bây giờ, người ta rất muốn học mà!’ Cô xoắn xoắn tóc, vẻ mặt buồn bã.
‘Dễ thôi mà, gả cho anh thì không phải là thành người của tứ đại tài phiệt rồi sao? Đơn giản vậy thôi!’ Hắn mây trôi nước chảy nói ra nhưng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô không chớp.
Trời ạ, hắn quả thật có chút khẩn trương. Đáng chết!
Liên Kiều suy nghĩ một hồi, đôi ngươi màu tím không ngừng đảo qua đảo lại, sau đó mới hỏi, ‘Nếu như em gả cho anh, thật sự có thể học được những môn này sao?’
‘Đương nhiên! Anh bảo đảm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chém đinh chặt sắt nói.
‘Em làm sao biết anh có giữ lời hay không?’ Cô vẫn chưa tin lắm.
‘Nếu như anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được, hơn nữa, mấy chuyện này cũng đâu phải chuyện khó khăn gì!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhìn cô gái trước mặt.
‘Vậy … kết hôn cũng không phải là không được …’
Đôi mắt màu tím của Liên Kiều xẹt qua một tia giảo hoạt, ‘Nhưng mà em cũng phải có gì đảm bảo mới được!’
Nửa câu đầu của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước vui như mở hội, nhưng nửa câu sau khiến hắn khó hiểu vô cùng.
‘Em muốn làm gì?’
‘Đơn giản thôi, phi đao thì em sẽ từ từ học nhưng anh phải để em đi đến mã trường của Lăng Thiếu Đường, còn phải thăm đội đua xe của Cung Quý Dương, sau đó đi gặp Lãnh Thiên Dục học bắn súng một lần, đương nhiên, nếu như có thể nhìn thấy “Cỏ may mắn” thì còn gì tốt bằng! Liên Kiều trong lòng không ngừng tính toán.
Lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, sau đó bật cười lớn …
‘Nha đầu, em đang trả giá với anh hả?’
Tình huống thế này cũng là hắn lần đầu gặp phải, cũng chỉ có cô nhóc này mới nghĩ ra loại điều kiện này với cô, cô cũng quá đặc biệt đi, cũng rất thông minh, lại dám đem đám cưới ra làm tiền đánh cược để thỏa mãn sự hứng thú của mình.
Cũng chỉ có cô lại có thể làm vậy mà cũng chỉ có cô, làm vậy lại không làm cho hắn chán ghét.
‘Tóm lại đây là điều kiện của em, bằng không em sẽ không tin, nếu như anh không đồng ý em không thèm kết hôn đâu!’ Liên Kiều ra tối hậu thư.
‘Nói như vậy, chỉ cần có thể thỏa mãn điều kiện này, em lập tức đồng ý kết hôn?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi thẳng dậy, nhìn cô.
Cô gật đầu, ‘Đúng vậy!’
Môi khẽ câu lên một nụ cười hoàn mỹ, ‘Vậy được, anh đồng ý với em, sau khi đi Mã Lai về anh sẽ thay em sắp xếp!’
‘Không được, ngày mai em muốn đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều một mực bác bỏ.
‘Nha đầu, ngày mai chúng ta phải đi thăm hỏi ông nội, chẳng lẽ em quên rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bối rối, muốn kết hôn có khó khăn đến thế không?
Hết cách rồi, ngoại trừ Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục thì đã kết hôn còn Cung Quý Dương thì còn đang chiến tranh lạnh, tin rằng hai người này cũng chẳng thế giúp được gì cho mình.
Cho dù Lăng Thiếu Đường có kết hôn rồi nhưng tình huống của cậu ta và Kỳ Hinh rất đặc thù, so với tình huống của mình khác biệt rất xa, cho nên chắc cũng chẳng thế giúp được hắn.
‘Không muốn, em muốn đi cưỡi ngựa trước sau đó mới đi thăm ông nội!’ Liên Kiều vẫn chưa chịu thôi.
‘Vậy sao được, đi thăm ông nội là chuyện đã hẹn trước rồi, chuyện này rất quan trọng, cũng là lễ nghi cơ bản!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dỗ dành cô.
‘Không được! Em muốn đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều lắc đầu, kiên trì ý kiến ban đầu.
‘Nha đầu, em phải nghe lời mới được, đi thăm ông nội rồi anh lập tức sắp xếp những chuyện này, có được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng dưng cảm thấy mình già thêm mấy chục tuổi, ở cùng với cô nhóc này, thật không thể không lo.
‘Vậy anh đi một mình đi, em đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều “nhượng bộ” một bước, nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn ném cô vào gốc cây!
‘Nha đầu, em phải về cùng với anh chứ’ Hắn bắt đầu dùng chính sách cứng rắn.
‘Hừm, không thèm!’ Liên Kiều cũng trở nên ương ngạnh, chống tay lên eo nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, ngược lại còn cười nói, ‘Vậy được, tùy em thôi, tóm lại, ngày mai nếu em không đi thì anh sẽ đem mấy điều kiện đó dời lại vô thời hạn!’
‘Cái gì? Không được, anh rõ ràng là đồng ý với em rồi mà!’ Liên Kiều nghe vậy vội sốt ruột nói, mặt cũng sắp nhăn lại.