Sự trầm mặc này của hắn khiến cho Liên Kiều trong lòng càng hồi hộp, nhất thời toàn thân nằm trong trạng thái đề cao cảnh giác.
Qua rất lâu, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều chợt có sự thay đổi, sự dịu dàng trong nụ cười nhàn nhạt kia đột nhiên trở thành tuyệt đối chiếm hữu.
‘Nha đầu, đối với chuyến du lịch của em …’ Hắn cố ý kéo dài giọng nói, vẻ mặt khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Liên Kiều vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Những biểu hiện trên mặt cô hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bờ môi hoàn mỹ khẽ câu lên một nụ cười, nụ cười này, rõ ràng là mang theo sủng nịch lẫn trìu mến như tắm trong gió xuân, chỉ nghe hắn chầm chậm nói …
‘Tôi quyết định đáp ứng em!’
Liên Kiều trợn mắt, im lặng một lúc cuối cùng mới mở lời: ‘Thật sao? Anh … anh không phải lại đang gạt em chứ?’
‘Yên tâm, anh vẫn còn thích nhìn em cười!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một câu nhiều nghĩa.
Sự chuyển biến một trời một vực khiến Liên Kiều khó mà tin được, cô ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì là giận dữ mới yên tâm, mỉm cười …
‘Hay quá, em lại có thể đi du lịch thám hiểm rồi!’
‘Nhưng mà …’ Hắn đột ngột chuyển hướng, khiến nụ cười của Liên Kiều hơi cứng lại …
Thấy cô như vậy, hắn cười cười, ‘Anh sẽ không để cho em đi cùng với vị học trưởng Kiều Trị đó đâu!’
‘Hả?’ Liên Kiều vẫn chưa hiểu ý hắn, ‘Chẳng lẽ muốn em đi một mình sao?’
‘ Đương nhiên là không rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vỗ vỗ đầu cô, ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Liên Kiều càng không hiểu, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
‘ Sau khi kết hôn, em muốn đi đâu, chúng ta có thể đi đến đó, xem như là đi hưởng tuần trăng mật!’
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, như từng cơn từng cơn sóng gợn mặt hồ nhưng Liên Kiều thì ngược lại, bị lời curahawsn doạ dến thất thanh kêu một tiếng.
‘ Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh vừa nói gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì nữa, thân thể cao lớn trong bộ Tây trang được cắt may thật khéo nhàn nhã tựa vào thành xe, nhìn cô không chớp mắt.
Liên Kiều bị hắn nhìn đến toàn thân không tự tại, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn, không có phát hiện ra ánh mắt thâm thuý đang nhìn mình từ phía trên.
Tim, bất chợt đập điên cuồng!
Đây là thế nào chứ? Ánh mắt của hắn có ma lực gì sao, lại khiến cô có cảm giác như không thể khống chế chính mình.
Với lại…lời hắn vừa nãy ban nãy, là ý gì?
Kết hôn????
Tuần trăng mật???
***
Xe không chạy vỗ hướng toà nhà Hoàng Phủ tài phiệt mà chạy thẳng về “ Hoàng Phủ”.
Trên xe cực kỳ yên lặng mà Liên Kiều sau đó mặt đầy hoài nghi bị hắn vào phòng khách chính.
Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung đều ở đó, một người đang bày biện bình hoa còn một người đang yên lặng pha trà, bầu không khí hết sức tĩnh lặng mà ấm áp.
‘ Liên Kiều?’ Hai người vừa vào cửa đã bị Triển Sơ Dung nhìn thấy, bà đặt bình hoa trên tay xuống, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
‘ Con bé này, sao lại có thể im lặng mà rời khỏi “ Hoàng Phủ” chứ? Chẳng lẽ không sợ làm chúng ta lo lắng hay sao?’ Bà vừa nói vừa kéo tay Liên Kiều.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng ngừng động tác trên tay, nhìn thấy Liên Kiều bình an trở về, ông cũng yên lòng.
Liên Kiều nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Sơ Dung, trong lòng vô cùng áy náy, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà nhẹ giọng nói: ‘ Xin lỗi, bác gái, con để hai bác lo lắng rồi!’
‘ Trở về là tốt rồi! Hứa với ta, sau này không được len lén bỏ đi nữa, được không?’ Triển Sơ Dung đối với cô gái nhỏ này hết sức yêu thương, nói.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh sau đó nhìn về Triển Sơ Dung, nhè nhẹ gật đầu.
‘ Liên Kiều à…’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong không khó phát hiện ra trên mặt cô lộ vẻ sợ hãi Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông hiền hoà nói: ‘ Hành động của Ngạn Tước hôm nay quả thật có chút quá nóng nảy, nó không nên nhốt con vào trong phòng, hy vọng con có thể tha thứ cho sự kich động của nó, còn nếu con muốn đi du lịch, ta nghĩ nên có Ngạn Tước ở bên cạnh thì tốt hơn.’
Liên Kiều cắn môi, không nói gì.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới mở miệng, hắn vừa cất lời khiến hai vị phụ mẫu yêu dấu ngạc nhiên đến giật mình.
‘ Cha dạy rất phải, mà con cũng đã quyết định đi du lịch cùng với Liên Kiều!’
Triển Sơ Dung vừa nghe trong lòng đã nở hoa, ‘ Thật sao? Vậy tốt quá rồi, các con định bao giờ thì xuất phát?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, sau đó mới nhìn về phía Liên Kiều đang ngồi cạnh bên, chầm chậm cất lời: ‘ Chính xác mà nói là du lịch trăng mật!’
‘ Cái gì?’
Triển Sơ Dung sững người, còn Hoàng Phủ Ngự Phong thì cao hứng đứng bật dậy, cẩn thận đánh giá con trai, đây là con trai mình thật sao?
‘ Ngạn Tước, ý con là…’
Triển Sơ Dung một lúc mới phản ứng lại kịp, vẻ mặt kich động hỏi.
‘ Ý của con rất đơn giản, nếu như nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Mã Lai sớm đã có hôn ước, vậy thì con sẽ chuẩn bị đám cưới trong thời gian sớm nhất!’
Nụ cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã lan từ khoé miệng đến đầu mày cuối mắt.
‘ Hay qua, Ngạn Tước, con…con đồng ý kết hôn ròi sao? Thật không?’
Triển Sơ Dung còn không quá tin là thật, tuy rằng bà mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của con trai dành cho cô bé này nhưng muốn hắn quyết định đi vào giáo dường quả là một việc không dễ dàng gì.
Thế nào hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi?
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật nhẹ đầu, ‘ Đương nhiên, như lời cha nói, “ Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng” là chuyện bình thường, hơn nữa con và Liên Kiều lại hợp nhau như thế, không kết hôn còn đợi gì nữa!’
‘ Đúng đó, đúng đó, con xem hai đứa con xứng đôi biết mấy quả thật là trời tạo một đôi!’ Triển Sơ Dung vui đến cười không khép miệng được, còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vừa ý gật đầu.
Không tệ, con trai mình rốt cuộc đã thông suốt rồi!
Liên Kiều hoàn toàn bị “ đơ” rồi, cô ngơ ngác ngồi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trên mặt vẻ khó hiểu càng lúc càng rõ rệt.
Vừa nãy cô còn cho rằng hắn tiện miệng nói đùa thế thôi, thế nào mà…hắn lại muốn kết hôn thật sao?
Mà đối tượng kết hôn lại chính là…mình?
Trời ơi…
Cô thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời không có cách nào tiếp thu tình huống thế này.
Không đúng, nhất định là có vấn đề, bằng không sao tính tình của hắn lại có thay đổi lớn như vậy?