‘Liên Kiều, ngoan ngoãn ngồi xuống, đây là đường cao tốc, em nhoài nửa người ra ngoài xe nguy hiểm lắm!’ Kiều Trị vừa lái xe vừa cười nhìn Liên Kiều, sau lưng bọn họ là hai chiếc va li lớn.
‘AAAA …’ Liên Kiều lại điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mới chịu rụt người lại, ngồi xuống ghế phụ. ‘Người ta cao hứng mà, ha ha, lâu lắm rồi mới được đi du lịch, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi!’
Nói xong không ngừng khua tay múa chân.
‘Em xem em kìa, thật không muốn sống nữa hay sao mà lại dám nhảy từ cửa sổ xuống chứ, cánh tay bị trầy xước không nói, lỡ như bất cẩn té xuống thì biết làm thế nào? Kiều Trị thấy tay cô bị trầy một mảng, đôi mắt xanh lam không giấu được vẻ lo lắng.
‘Cắt! Em đâu có yếu ớt như vậy!’ Liên Kiều hướng về hắn làm một cái mặt quỷ, chun mũi nói: ‘Anh không biết đó thôi, nếu như em không nhảy từ cửa sổ mà trốn đi thì căn bản không có cách nào chạy ra đây!’
‘Anh trai em quản em cũng nghiêm quá nhỉ? Anh ấy rõ ràng là đã đồng ý rồi mà!’ Hắn nghi hoặc hỏi.
‘Hừm, hắn là người nói lời lại nuốt lời điển hình, là đồ xấu xa, lại còn dám tìm mấy vệ sĩ đến canh chừng em, hắn còn cho rằng chỉ dựa vào mấy tên ngốc đó mà canh chừng nổi em sao!’
Nói đến đây, đôi mắt tím của Liên Kiều lóe lên một tia tinh nghich, khua tay múa chân nói, ‘Học trưởng Kiều Trị, anh không biết chứ em đã xé ra trải giường thành từng dây từng dây, sau đó nối lại với nhau, theo đó leo xuống, ha hô, phòng của anh ta bây giờ lộn xộn hết biết luôn!’
‘Không khó tưởng tượng!’ Kiều Trị cười cười nhún vai, ‘Cũng đã quen với những hành động khác thường của em rồi, chỉ là… điều anh lo là em cứ đi như vậy, anh trai em chắc là lo lắng lắm!’
‘Anh ta mới không lo lắng cho em đâu, anh ta chỉ hận không thể bóp cổ em chết đi mới bằng lòng!’ Liên Kiều chỉ nghĩ đến gương mặt u ám của Hoàng Phủ Ngạn Tước là bực mình.
Kiều Trị nhìn Liên Kiều, suy nghĩ một lúc sau đó giống như hạ quyết tâm, hỏi, ‘Liên Kiều, lúc anh đến thấy em từ trên núi chạy xuống…’
Nói đến đây, hắn ngừng lại như muốn sắp xếp lại những lời muốn nói.
‘Đúng vậy!’ Liên Kiều chỉ lo nhìn đông nhìn tây xem phong cảnh, không hề chú ý đến thần thái của Kiều Trị.
‘Nhưng mà…’ Kiều Trị hơi giảm tốc độ, quẹo vào một đường khác, ‘Nhưng anh nghe nói khu biệt thự đó thuộc về gia tộc Hoàng Phủ, em sao lại xuất hiện ở đó được?’
Liên Kiều không cần suy nghĩ nói luôn, ‘Nhà Hoàng Phủ quả thật là ở khu đó!’
‘A?’ Kiều Trị giật mình, ‘Vậy là em trước giờ ở trong nhà Hoàng Phủ?’
‘Đúng vậy!’ Liên Kiều với tay lấy một lon nước ngọt định uống.
‘Vậy… vậy người đàn ông xuất hiện trước mặt chúng ta hôm nay là… chẳng lẽ lại là…’ Kiều Trị không dám đoán tiếp, hắn có chút ấp úng.
‘Cái tên vua tự đại đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Liên Kiều thong thả thốt lên một câu sau đó bắt đầu thưởng thức lon nước ngọt.
‘Kíttttt…’ Sau đó một tiếng thắng xe thật lớn, chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.
“Aiiii…’ Lon nước trên tay Liên Kiều văng ra ngoài, đầu của cô cũng suýt đụng vào kính xe.
‘Xin lỗi, xin lỗi Liên Kiều, anh không phải cố ý!’
Kiều Trị vội vàng rút một tờ giấy giúp cô lau nước ngọt, lòng vì câu nói vừa rồi của Liên Kiều mà chấn động không thôi.
‘Học trưởng Kiều Trị, anh sao vậy?’ Liên Kiều bị hớp nước ngọt vừa rồi làm cho bị sặc, ho khù khụ không ngừng.
Kiều Trị vừa đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô vừa nói: ‘Em yêu, thực xin lỗi, vừa nãy nghe em nói vậy, phản ứng của anh có hơi mạnh!’
Ngược lại, Liên Kiều bị câu nói của hắn làm cho như rơi vào sương mù, ‘Anh nghe em nói cái gì mà lại có phản ứng mạnh như vậy?’
Cô vừa nãy nói gì nhỉ?
‘Đương nhiên là chấn động rồi, nếu như anh không nghe lầm, vừa nãy em nói người đàn ông đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước?’ Kiều Trị vẻ mặt vẫn như chưa tin lắm, hỏi lại lần nữa.
Liên Kiều gật đầu, ‘Đúng đó, hắn chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, thì sao? Có gì lạ đâu chứ?’
Kiều Trị nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt xanh lam trợn to, ‘Chẳng lẽ an hấy đúng là… là Hoàng Phủ tài phiệt tổng tài trong tứ đại tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước?’
Liên Kiều gật đầu lần nữa, phản ứng của hắn cũng quá kỳ lạ đi?
‘Trời ơi, Liên Kiều, thật là anh ấy sao? Trời ơi…!!!’ Vẻ mặt của Kiều Trị rõ ràng là mừng đến phát điên.
‘Này, học trưởng Kiều Trị, anh hình như rất vui thì phải?’ Cô nghiêng đầu nhìn hắn hỏi, càng khó hiểu hơn.
‘Đương nhiên là vui rồi, Liên Kiều, em có biết người có thể gặp được người điều hành của tứ đại tài phiệt vinh hạnh biết bao nhiêu không? Trời ạ, anh lại gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ, nghe nói anh ấy là thiên tài trong giới tài chính, gần như có thể khống chế sự lên xuống của cả thị trường chứng khoán!’ Kiều Trị khó mà khống chế được sự hưng phấn trong lòng.
Liên Kiều lại chẳng cho là thế, nhún vai, ‘Có thật là khoa trương như thế không, anh ta cũng đâu có ghê gớm gì!’
Trong mắt cô, người đàn ông đó chỉ là một con sư tử thích rống.
‘Liên Kiều, em quả thật là thân sống trong phúc mà không biết phúc, em có biết trên thế giới có bao nhiêu người khao khát được nhìn tận mặt họ không? Hoàng Phủ tiên sinh là chuyên gia tài chính mà anh ngưỡng mộ nhất, nếu như có thể xin anh ấy dạy cho mấy chiêu, vậy nhất định là thu hoạch không nhỏ rồi.’ Kiều Trị mặt đầy khát vọng nói.
Liên Kiều hoàn toàn không biết nói gì, cô không thể hiểu được tâm tình của Kiều Trị, Hoàng Phủ Ngạn Tước… hắn có giỏi như lời Kiều Trị không?
Lúc này Kiều Trị chợt như nghĩ ra điều gì, hắn nhìn Liên Kiều…
‘À, mà không đúng nha, Hoàng Phủ tiên sinh sao lại là anh trai em? Bọn em…?’ Hắn nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai người có nét gì giống nhau.
Liên Kiều bĩu môi, ‘Cắt, nếu như em có một người anh trai như vậy nhất định là buồn chết mất thôi, em chỉ là đến làm khách ở nhà anh ta thôi, anh ta thì tốt rồi, suốt ngày cứ ra vẻ bề trên quản giáo em, không cho em làm cái này, không cho em làm cái kia, đáng ghét chết được!’
Kiều Trị nghe mà ngơ ngác, nghe cô nói một tràng cũng không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào.
‘Liên Kiều, vậy gia tộc của em và gia tộc Hoàng Phủ rất thân với nhau sao?’
‘Nào có chứ, chẳng qua là ông nội em và ông nội của Hoàng Phủ Ngạn tước là bạn thân của nhau thôi!’ Liên Kiều nhẹ giọng thốt.