Hôm nay người đàn ông này đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đa tình màu xanh như nước biển, mái tóc xoăn tít đang nhìn Liên Kiều cười.
‘Học trưởng, không ngờ gặp được anh ở đây, hôm nay may mà có anh bằng không nhất định người tài xế đó sẽ ăn thịt em luôn!’ Trên mặt cô rõ ràng vẫn còn chút sợ hãi, lại vì một màn xấu hổ như vậy bị Kiều Trị bắt gặp khiến cô càng thêm áo não.
‘Nhìn em có chút tiều tụy, còn có … sao lại ăn mặc như thế này ra đường?’
Người đàn ông điển trai ngay cả trong lời nói cũng rất nhã nhặn và quan tâm.
‘Đừng nhắc đến nữa, em đang chạy trốn!’ Cô bĩu môi, lại không ý thức xoa xoa bụng.
Bụng đang đánh trống!
Quá xấu hổ!
Hoặc là tính Kiều Trị chu đáo, hoặc là trước giờ tính hắn thoải mái, cũng không hỏi gì thêm, chỉ tay về phía trước không xa: ‘Đi thôi, công chúa nhỏ, anh mời em ăn cơm!’
‘Oa, học trưởng, anh quả thật là con sâu trong bụng em nha, còn biết em đang đói!’ Vẻ mặt cô rạng rỡ, mang theo một tia sùng bái nhìn hắn.
Trong nhà hàng xoay cao cấp Wills, vị trí mà Liên Kiều chọn rất tốt, sau lưng là cửa sổ lớn vừa hay có thể nhìn xuống phong cảnh phồn hoa ở dưới cách đó tám mươi mấy tầng, tuy rằng đối với cô mà nói, nhìn thế này có chút chóng mặt.
Tầng này là hạn chế hội viên, bởi vậy nên bố trí càng tao nhã hơn, hoàn cảnh cũng hết sức yên tĩnh, âm nhạc du dương dễ chịu.
Mỉm cười thu hết hình ảnh Liên Kiều ăn như rồng như hổ vào mắt, sau khi thấy cô đã ăn uống no nê, hắn chu đáo rút khăn giấy giúp cô lau miệng, nhìn thấy cô mỉm cười, lòng hắn chợt có chút si mê.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc khua khua trước mặt hắn, kéo hắn về với thực tế.
‘Học trưởng, anh còn chưa nói cho em biết sao anh lại đến đây?’
Kiều Trị cười cười: ‘Đơn giản thôi, bởi vì tổng công ty của cha anh ở đây, mỗi lần nghỉ hè anh đều quay về đây để giúp đỡ!’
‘Ồ!’ Cô gật đầu, cầm lấy ly Coca siêu lớn trong tay hớp một hớp lớn.
‘Còn em? Không phải em nên trở về Mã Lai sao?’ Hắn vừa nói vừa giật lấy cái ly trong tay Liên Kiều, con gái uống lạnh nhiều quá không tốt lắm.
‘Em hả, ừm …’ Cô suy nghĩ một lát, cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào, liền khoát tay: ‘Em đến thăm anh trai!’
Cũng đúng, Hoàng Phủ Ngạn Tước có lúc rất dịu dàng chu đáo giống như một người anh trai, nhưng lúc hung dữ thì giống như một ông già vậy.
Nhưng mà … nào có anh trai nào hôn em gái cứ?
Cô cũng hình dung không ra mối quan hệ giữa mình với Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Rất rõ ràng, chuyến đi của em không vui!’ Kiều Trị nhàn nhã uống một hớp cà phê.
‘Haizzz …’ Liên Kiều chống tay lên trán, ‘Đừng nhắc nữa, em sắp hối hận chết mất rồi, sớm biết như vậy em đã quay về Mã Lai rồi!’
‘Bây giờ hối hận cũng còn kịp mà!’ Kiều Trị đưa tay về phía cô, ‘Có thích đi du lịch với anh không? Du lịch hai người!’
‘Bây giờ?’ Cô sững người.
Kiều Trị gật đầu, cười sáng lạn như mặt trời, không khó nhìn ra sự chờ đợi trong mắt.
‘Nhưng anh không phải nói là mình phải giúp công ty của ba anh sao?’ Cô tò mò nhìn hắn.
‘Công việc vĩnh viễn làm không hết, cuộc đời chỉ được sống một lần, đương nhiên là phải chơi cho vui rồi, chẳng lẽ không phải sao?’ Kiều Trị vươn người về phía cô, đôi mắt màu xanh biển mang theo một tia dụ hoặc.
Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Hay quá, em đồng ý. Chúng ta định lúc nào thì xuất phát? Còn nữa, trạm dừng đầu tiên là ở đâu?’
‘Toàn bộ để em quyết định, nhiệm vụ của anh chỉ là hy vọng công chúa nhỏ chơi được vui vẻ!’ Kiều Trị ưu nhã cười, trong đôi mắt màu lam xẹt qua một tia tình ý.
‘Vậy được, chúng ta một lời đã định!’ Liên Kiều thấy hắn đưa tay ra, liền đập một cái như hứa hẹn, đang lúc định thu tay về bàn tay nhỏ nhắn lại bị hắn nắm chặt.
‘Tin rằng chuyến đi này nhất định là chuyến đi khó quên!’ Trong lời nói của hắn có chút ẩn ý.
Liên Kiều ngược lại ngượng ngùng cười: ‘Nếu như bị đám sinh viên nữ trong trường biết được, nhất định là ghen chết mất!’
‘Vì sao?’ Hắn có chút không hiểu.
‘Bởi vì học trưởng rất được các bạn nữ sinh viên thích mà!’ Cô vừa cười vừa nói sự thật.
‘Còn em thì sao? Có thích anh không?’ Kiều Trị đột ngột hỏi cô.
Liên Kiều làm sao biết được, từ ngày đầu tiên cô vào trường với tư cách một tân sinh viên, hắn đã bắt đầu si mê cô, tin rằng kỳ nghỉ này chính là ông trời cố tình sắp đặt để cho hai người ở nơi xa lạ này gặp được nhau.
Hắn hỏi câu này khiến cho Liên Kiều sững sờ …
Bất chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn cũng từng hỏi cô một câu như vậy.
Thích! Đương nhiên là thích rồi, nhưng hình như mình đối với chuyện “hai người thích nhau” có chút không khác biệt, cụ thể khác ở đâu thì cô không biết …
Nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người đàn ông trước mặt, cô gật đầu, tuy rằng bản thân cũng không hiểu rõ hai người thích thì có gì khác nhau nhưng cô quả thật rất thích học trưởng Kiều Trị.
Môi Kiều Trị từ từ câu lên nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân mang theo sự dịu dàng mê người, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay …
‘Liên Kiều, vậy … làm bạn gái của anh có được không?’
‘Bạn gái?’ Liên Kiều suy xét cẩn thận từng từ, bạn gái … con gái – bạn?
Chắc là người ở gần học trưởng Kiều Trị nhất rồi.
Kiều Trị nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cô, liền nói: ‘Đúng vậy, anh muốn trở thành bạn trai của Liên Kiều!’
‘Làm bạn trai – bạn gái … có gì hay chứ?’ Cô ngu ngơ hỏi một câu.
Cô trước giờ chưa từng yêu đương, đương nhiên là không rõ làm bạn trai bạn gái của nhau thì phải làm cái gì.
‘Đương nhiên là có chỗ hay rồi, như anh với em vậy, sau này sẽ không rời xa nhau!’
Kiều Trị biết cô bản tính rất đơn thuần, nhưng mà cô như vậy mới giống như một đóa hoa cúc âm thầm bén rễ trong tim hắn.
Liên Kiều cắn cắn môi, vô tình trong đầu lại xẹt qua bóng hình quen thuộc của một người đàn ông.
‘Nhưng mà … em không biết anh trai em có đồng ý hay không!’
Không rời xa Kiều Trị?
Vậy chẳng phải là phải rời xa Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?
Kiều Trị sững người: ‘Anh trai em? Anh ấy rất nghiêm khắc với em sao?’
Loại chuyện tình này, cho dù anh trai cũng không thể cấm cản được.