Bên tai, truyền đến tiếng cười trầm thấp gợi cảm của hắn…
“Vật nhỏ đáng yêu…” Hắn theo bản năng mà gạt lọn tóc dài của cô, đầu ngón tay vẫn thưởng thức sự mềm mại của nó : “Tự tin như vậy sao?”
Liên Kiều cười ngốc: “Không phải tôi tự tin, là anh quá tốt a, mới không làm gì đối với tiểu nha đầu như tôi, nhưng mà tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ gây sự nữa!”
“Thật?”
Con ngươi luôn thâm thúy bỗng toát lên vẻ ôn tồn nhàn nhạt, cũng bởi vậy mà gương mặt anh tuấn mang theo một chút dịu dàng nữa, khiến hắn lại tăng lên một phần sức quyến rũ làm người ta không giải thích nổi.
Tim cô không khỏi đập mạnh, nơi đáy lòng phảng phất như bị một lực lượng nào đó va chạm, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn hắn, giống như đang chờ hắn trả lời.
Đôi đồng tử xinh đẹp điềm đạm như thủy tinh, lông mi thật dài bao quanh viền mắt, nhẹ nhàng dao động giống như dòng nước màu tím đang chảy…
“Được rồi, lần này tạm thời bỏ qua cho em, lần sau còn bướng bỉnh như vậy, sẽ không dễ dàng tha cho em như vậy đâu!” Trong ánh mắt trong suốt lóe lên một tia tình cảm mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Liên Kiều hoan hô một tiếng, giống như nghe được sự ban ân từ trong miệng hắn, hai tay cô ôm lấy cánh tay hắn, “Anh đối với tôi thật tốt…”
Nói xong, liền kiễng chân lên, chủ động đặt một nụ hôn nhẹ trên mặt hắn, mang theo mùi hương tươi mátbẩm sinh, thản nhiên, giống như một gợn sóng làm xao động mặt hồ tronglòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.. Từng vòng từng vòng, không ngừng mở rộng.
Nơi nào đó sâu trong lòng, đột nhiên bị hành động dịu dàng này làm cho nổ tung!
Làn môi cô vừa rời khỏi hai má hắn, ngay sau đó, hắn nhanh chóng ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chạm nhẹ vào mũi cô: ‘Nha đầu, thành ý của em không đủ’.
Lời vừa nói xong máu Liên Kiều chưa kịp chạy lên não, cô mơ hồ nhìn hắn, không hiểu nổi ý tứ của hắn, sâu trong đôi mắt hắn, cô nghi hoặc:nhìn thấy chính mình bên trong đó.
Bờ môi anh đào đẹp đẽ khẽ mở ra., cực giống như nụ hoa uớt đẫm nước mưa, mà hình bóng xinh đẹp kia cũng khiến lông mày Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu lại, co rút lại sau đó biiến thành chiếm hữu…
‘Thật là nha đầu ngốc ‘ Mang theo tiếng cuời trầm thấp ,nhẹ nhàng thì thầm giống loại rượu ngon lâu năm,chỉ mới ngửi thôi đã say đắm lòng người.
Cả người hắn toát ra một tia tà mị nhẹ nhàng, kìm lòng không đậu mà cúi người thấp xuống, đôi môi cực nóng rốt cục cũng đặt lên hai cánh hoa đào đang run rẩy kia, nhẹnhàng như chú bướm đangthưởng thức nhụy hoa.
Thân thể Liên Kiều đột nhiên run lên, ngay sau bị bàn tay to của hắn ôm!ấy.
Hắn hôn rất nhẹ nhàng, giống như bờ môi cô là cánh hoa trân quý nhất thế giới vậy, chậm rãi nhấm nháp, thưởng thức hương vị ngọt ngào của cánh hoa.
Vừa nhẹnhàng đầy tính chiếm hữu, lại bá đạo như vậy, toàn lực hút lấy mềm mại ngọt ngào của cô, tất cả đều làm hắn yêu thích không buông tay, không nén nổi tình cảm!
Liên Kiều chỉcảm thấy trong đầu trống rỗng, chân tay luống cuống, để mặc hắn một lần lại một lần dùng bờ môi hắn khắc họa hai cánh hoa của cô, từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân cô.
Mỗi cái hôn đều sẽ khiếncô sinh ra cảm giác hoang mang lạ lùng, loại cảm giác này điều khiển cô,lại giống như đang nói vốn dĩ cô thuộc về hắn, hắn mút lấy hương thơm ngọt, khiến tim cô không khỏi phập phồng thoải mái. nhưng mà… tại sao lại như thế này ?
Cô không hiểu…
Thật không hiểu…
Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa bao giờ nói với cô, vì cái gì mà hắn lại thích môi cô đến vậy, mà chính cô dường như cũng rất chờ mong loại hành động như này…
Thật lâu sau , hắn rốt cục được thỏamãn, mở mắt, ngón tay thon dài khi vuốt ve bờ môi cô, nơi đó lưu lại mùi vị thuộc về hắn.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, đôi môi phấn hồng lấp Iánh uớt át, càng thêm mê hoặc lòng nguời.
‘Thích không?’
Hoi thở của hắn có chút bất ổn, để trán hắn dựa sát vào trán cô,không biết tại sao, hắn rất muốn biết cảm giác trong lòng cô.
Liên Kiều khờ dại gật đầu, khuôn mặt đơn thuầnửngđỏ. ‘Tại sa0 có thể như vậy…’ Cô thì thào nói, mang theo nghi ngờ mà ngay chính cô cũng không trả lờiđược hỏi.
Cô nhìn hắn, đôi mắt tím mang theo tò mò… tự hắn? Ki achính cô cũng có thể chủ động hôn hắn phải không?
Thuận theo lọai xúc động không hiểu nơi đáy lòng này, cô bỏ qua ngại ngùng, giương đôi môi phấn hồng lên, chủ động dán lên đôi môi hắn.
Thân hình cao lớn cảa Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ run, mặc dù hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng loại ngượng ngùng giống nhuưthế này, cẩn thận nhẹ nhàng hôn hắn khiến cho đáy lòng hắn có một loại xúc động sắp bùng nổ…
Liên Kiều để hai bàn tay nhỏ bé lên ngực hắn, liếm cánh môi của hắn, khắc họa hình dáng môi của hắn.
Một hành động vô tâm nhưng lạikhiến hiệu qủa rất rõ ràng. Hoàng PhùNgạn Tước hít vào một ngụm khí lạnh,
biểu tình ôn hòa trên mặt bỗng trởnên nguy hiểm, nha đầu vô tâm này, côcó biết bản thân mình đang làm gìkhông?
Nhưng mà. trong lúc này tình cảm nhanh chóng đánh úp hắn,hắnrốt cuộc cũng không do dự, chuyển bị động thành chủ động, đem bàn tay cô kéo ra, đặt lên gáy hắn, mạnh mẽ ngậm lấy bờ môi cô, đáy mắt ẩn chứa mãnh liệt đều bùng lên, cáilưỡi mang theo lửa nóng cạy mở hàm răng của cô.
Giống như qua cả một thế kỷ,khi hắn quyến luyến mà buông đôi môi cô ra, nhìn lại đôi mắt mê hoặc của cô.
‘Nha đầu đơn thuần, em quả thực khiến cho tôi có một du͙c vọng muốn nuốt em vào trong bụng… ” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười đến đắc chí lại khiến trái tim cô đạp liên hồi.
Ách?
Liên Kiều giương cái miệng nhỏ nhắn, càng lúc càng mơhồ…
‘Nghĩcáigì vậy?’ ‘Hoàng PhủNgạn Tước qủa’ thực lưu luyếnbộ dạng như lạc vào cõi thần tiên này cảa cô, giống y nhu một con búp bê đang trong trạng thái mộng du vậy.
Liên Kiều sau khi nghe vậy, liếm liếm môi, không khó để nhận ra mùi vị nam tính trên đó, tâm trạng mơ hồ nói…
‘Tôi muốn ăn cơm trưa, thật đói…’
‘…..!’