“Ah, Liên Kiều, con vừa mới… không phải là đã có chứ?” khuôn mặt Triển Sơ Dung vô cùng kich động mà nhìn Liên Kiều, âm thanh vô cùng cao hứng trở nên cà lăm.
Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng gấp gáp nhìn Liên Kiều, lại nhìn con trai mình… đi a, tiểu tử, im hơi lặng tiếng đó sắp làm cha?
Mấy người khác ánh mắt cũng bất khả tư nghị (Khó tin, để nguyên cụm nghe hay) mà nhìn hai người họ.
Liên Kiều bị bọn họ bất thình lình như vậy dọa sợ, cô nuốt ngụm nước miếng, có chút khẩn trương mà trốn ohias sau Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Có? Có cái gì? Cô làm sao lại nghe không hiểu?
“Đến đến, Liên Kiều, mau ngồi xuống, không cần đứng, này chị Lâm…” Triển Sơ Dung vội vàng gọi quản gia tới.
Lâm quản gia liền bước lên phía trước, cung kính cúi người: “Phu nhân xin phân phó!”
“Chị Lâm, từ hôm nay trở đi thức ăn của Liên Kiều tiểu thư phải chuẩn bị riêng, một ngày ba bữa cùng với bữa khuye phải đầy đủ dinh dưỡng, tôi muốn đích thân kiểm tra thực đơn, biết không?” Triển Sơ Dung dăn dò cẩn thận.
“Vâng ạ, phu nhân xin yên tâm!” Vẻ mặt chị Lâm cũng vô cùng cao hứng mà đáp lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn nổ tung đầu, anh trầm thấp mở lời: “Mẹ, các người hiểu lầm, thực ra… ”
“Con tiểu tử ngu ngốc kia, cái gì hiểu lầm với không, chính mắt chúng ta đã nhìn thấy, con còn muốn giấu đến khi nào? Hả, cứ theo lời mẹ mà làm đi, còn nữa… từ hôm nay trở đi, con phải đặt hết tâm tư lên người Liên Kiều, hiện tại tập đoàn đã đi vào quỹ đạo, con cũng nên thả lỏng một chút, chọn ngày lành, chúng ta muốn đích thân tới Vương thất Malaysia một chuyến!” Hoàng Phủ Ngự Phong cắt ngang lời con trai, dùng mệnh lệnh khiến không người nào có thể cự tuyệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoa xoa huyệt thái dương, anh mình giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cái nha đầu chết tiệt kia, lúc nôn mửa không tốt, cố tình ở trong tình huống này!
Nghĩ đến đây, anh mắt anh dắn chặt một chỗ, “Được, Liên Kiều vừa nôn ra không có khẩu vị, chị Lâm, buổi tối nhớ chuẩn bị bữa ăn khuya, ba mẹ, hai người dùng chậm!”
Nói xong, kéo tay Liên Kiều ra khỏi nhà ăn.
“Ha hả, tiểu tử Ngạn Tước này một chút cũng không có ý tốt, Ngự Phong, tôi thấy con trai đã muốn kết hôn rồi!” Triển Sơ Dung nhìn bóng lưng hai người rời đi, mỉm cười nói.
“Ừ!” Hoàng Phủ Ngự Phong gật đầu đồng ý.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Bóng đêm bao phủ lên “Hoàng phủ”, lóe ra ánh sáng phối hợp với màu sắc ánh hồng khiến toàn bộ biệt thự trở nên huy hoàng hùng vĩ.
Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước từ thư phòng đi ra đẩy cửa đi vào phòng ngủ khi, lập tức sửng sốt, chỉ thấy Liên Kiều giống như một đứa nhỏ lăn tới lăn lui trên giường anh, như đang đùa nhảy trên giường, chơi đùa vui sướng.
“Nha đầu!” anh gầm nhẹ một tiếng, đem tức giận nhẫn nhịn một ngày phát ra toàn bộ.
Liên Kiều bị tiếng vang đột ngột ngày dọa sợ, lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống giường. Trước khi ngã, cô thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước mặt xanh mét đứng trước mặt, hung hăng dậm chân…
“Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh rống cái gì, tôi cũng không phải bà lão tám mươi mà nghe không được anh nói? Lại nói, ai cho anh vào đây? Đây là phòng tôi muốn ở!” cô ngược lại xoa xoa tay, vẻ mặt không phục mà trừng anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, thiếu chút giận tới sung huyết não, anh như nhìn người ngoài hành tinh mà trừng Liên Kiều…
“Nha đầu, tôi nhắc nhở em một câu, đây là phòng tôi!”
“Cắt…” Liên Kiều không cho là đúng mà ngồi xuống, một bên xoa hai chân một bên không chút khách khí mà nói: “Từ hôm nay trở đi anh ngủ ở phòng khác đi, dù sao biệt thự độc lập này là của anh, nhiều phòng… ”
Ánh sáng trên đỉnh đầu nháy mắt bị che khuất một hơn nửa, cô cảm thấy một bầu không khí khẩn trương đang úp tới, theo bản năng mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy thân hình to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đè ép xuống, đem cả người cô bao vây trong phạm vi của anh.
Cô thông minh mà ngậm miệng, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, thân mình lại theo bản năng lui lại phía sau.
Ngay sau đó, hai bàn tay to nhanh chóng nắm lấy eo cô, vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bí hiểm, ngay cả ánh mắt cũng trở nên thâm trầm…
“Nha đầu, em nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Giọng Trầm thấp vang lên đã cho người ta thấy uy quyền, bao vây người con gái này trong mùi vị Long Đản Hương.
Liên Kiều cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cẩn thận cười hiền lành: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh, anh sẽ không để ý như vậy đi, đây chính là người nhà anh sắp xếp, lại nói, tôi thực ra không có thói quen ngủ phòng khách, phòng anh tốt lắm, lại rất sạch sẽ, tuy nói là hơi cứng, nhưng mà tôi rất thích!”
“Sau đó?” khuôn mặt trầm tĩnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn khôgn ra vết tích, để Liên Kiều không còn cách nào nghĩ là anh đang tức giận.
Cô nuốt nước miếng lần thứ hai, ánh mắt đảo quanh, mang theo vẻ mặt vô tội nói: “Vậy anh gắng gượng đi ngủ ở phòng khách, dù sao tôi vẫn sẽ ở phòng này!”
Nói xong, cô túm lấy một chiếc gối mềm mại, gắt gao mà ôm vào trong ngực, bộ dáng định lại tinh thần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, không tức giận, anh giơ hai bàn tay lên, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, như một thứ trân bảo quý giá, nhưng bên môi lại nở nụ cười xấu xa…
“Nha đầu a, em có biết mình đang đùa với lửa?” Thản nhiên nói âm thanh vây quanh tai cô, bờ môi ấm áp cố ý lướt qua mặt cô, vương lấy mùi thơm ngát.
Hơi thở đàn ông tràn ngập hô hấp của Liên Kiều, tâm cô đột nhiên kinh hoảng, mây đỏ lan tràn trên mặt và cả hai bên tai, nhưng vẫn kiên cường cưỡng bách mình nói cà lăm: “Anh, anh có ý gì?”
Nụ cười trên mặt anh khoa trương hơn nữa, giống một vương tử tao nhã, nhưng nói ra toàn những từ ngữ khiến người ta có cảm giác ám muội…
“Nha đầu, rất là tiếc, tôi cũng không có thói quen ngủ phòng khách!”